“Phụ thân, sức khỏe của người như thế nào rồi?”
Tiểu công chúa ngửa đầu nhìn phụ thân của mình, không thể nào hiểu được những gì phát sinh vào ban ngày.
Rõ ràng, ban ngày, phụ thân nhìn còn rất cao hứng, lại còn tung hứng cô bé lên cao. Nhưng bây giờ, vì sao người lại không vui?
Tiểu nha đầu chưa đến mười tuổi đã có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc thay đổi của phụ thân.
Cô bé sợ nhất là nhìn thấy phụ thân mặt ủ mày chau. Bầu không khí như vậy rất đáng sợ.
Cô bé nhút nhát duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn như ngọc, muốn giãn cặp chân mày đang cau lại của phụ thân.
Trong lòng Thất hoàng tử đang bực bội, nhưng vẫn nhịn xuống, không quát lớn đứa con gái.
Hắn cười khổ, ôm đứa con gái vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô bé, sau đó thấp giọng nói: “Người đâu.”
“Vương gia.”
Thị vệ từ bên ngoài bước vào.
“Mau mang thụ ấn Thân vương của ta, còn có bào phục Thân vương, toàn bộ đóng gói chỉnh tề. Ta phải vào cung gặp phụ hoàng.”
Thất hoàng tử thản nhiên nói.
“Vâng, Vương gia.”
Thị vệ lập tức ra ngoài thực hiện mệnh lệnh.
Tiểu công chúa tò mò hỏi: “Phụ thân, người đi gặp Hoàng gia gia để làm gì?”
Thất hoàng tử ôn nhu hôn lên gương mặt đứa con gái: “Cha đi từ quan, không làm Vương gia nữa. Về sau, mỗi ngày sẽ sống một cách vui vẻ, bồi tiếp Tiểu Nhã và mẹ của con, có được hay không?”
“Tốt lắm, tốt lắm.”
Tiểu công chúa Lý Nhược vô cùng vui vẻ.
Sau đó, nàng hiếu kỳ hỏi thăm: “Phụ thân, vì sao người không làm Vương gia nữa?”
Thất hoàng tử không nói.
....
...
Bắc cảnh, chiến trường tiền tuyến.
Trời đông giá rét, phong tuyết vạn dặm, hà hơi cũng thành sương mù.
Khu vực rộng lớn mà hoang vu này là nơi lạnh nhất của đế quốc Bắc Hải. Vất vả lắm mới nấu sôi nước, hơi vừa bốc lên không trung đã lập tức biến thành vụn băng.
Mấy trăm năm qua, mảnh đất này không biết đã chôn bao nhiêu vong hồn trong quân.
Rất nhiều nhà sử học đều không nhớ rõ cuộc chiến giữa hai nước bắt đầu từ khi nào, vì sự kiện gì mà mở ra. Nhưng điều này không quan trọng.
Quan trọng nhất, cuộc chiến chưa hề ngừng lại. Ngoại trừ hôm nay.
Bởi vì một trận Thiên Nhân Sinh Tử chiến liên quan đến quốc vận, hai bên đều rất ăn ý, tạm thời dừng công phạt.
Tuy nhiên, bây giờ kết quả đã được đưa ra, cả hai bên tham chiến đều có chút bối rối.
Đế quốc Cực Quang cố nhiên vì Xạ Điêu Thiên Nhân Ngu Thế Bắc chiến tử mà rơi vào bầu không khí cực kỳ bi ai. Lần đả kích này, sĩ khí đã xuất hiện sự suy sụp to lớn.
Nhưng các tướng sĩ tiền tuyến đế quốc Bắc Hải lại quan tâm đến sống chết của thiếu niên sáng tạo ra kỳ tích.
Trạm gác số bảy mươi sáu đế quốc Bắc Hải là một băng thành.
Nơi này cách tiền tuyến hai quân giao chiến gần nhất.
Hàn Bất Phụ đứng cạnh lan can cửa thành Bắc, mắt thuận theo lỗ châu mai nhìn về phía xa. Cách đó ngàn mét là trạm gác đế quốc Cực Quang. Khi thời tiết tốt, gần như có thể đối mặt với quân sĩ đế quốc Cực Quang.
Hai thân vệ đứng đằng sau Hàn Bất Phụ, ánh mắt nhìn chỉ huy sứ của mình, mang theo sự lo lắng.
Mỗi lần gặp phải nan đề lớn, vị sĩ quan Bắc cảnh trẻ tuổi được xưng là Bắc Hải Chi Thuẫn mới đứng một mình ở cửa thành, nhìn về chiến trường phía trước.
Lần này, Hàn Bất Phụ đứng trọn vẹn hai canh giờ.
Là gặp phải chuyện gì không thể giải quyết được sao?
Thân vệ chưa bao giờ nhìn thấy chỉ huy sứ nhà mình lại khó khăn như thế.
“Đã suy nghĩ rõ chưa?”
Một âm thanh truyền đến.
Hàn Bất Phụ và hai thân vệ đều đồng thời quay đầu lại.
“Tướng quân.”
Ba người cùng nhau hành lễ.
Nhất là hai thân vệ của Hàn Bất Phụ. Nhìn người đến, cả hai không dám thở mạnh, ánh mắt mang theo sự kính sợ và sự sùng bái.
Bởi vì tên người này gọi là Lăng Trì.
Một trong năm đại thần tướng trên chiến trường đế quốc Bắc Cảnh.
Từ lúc gia nhập chiến trường Bắc Cảnh năm năm trước cho đến hôm nay, Lăng Trì không biết đã lập xuống bao nhiêu công huân, chém giết bao nhiêu địch nhân, lần lượt ngăn cơn sóng dữ, là chiến thần trong suy nghĩ của vô số tướng sĩ đóng quân đế quốc Bắc Cảnh.
“Bây giờ ngươi thay đổi chủ ý vẫn còn kịp.”
Lăng Trì nhìn Hàn Bất Phụ: “Ta đã lệnh cho người dùng phi thuyền Vân Tiêu chở ngươi quay về.”
Phi thuyền Vân Tiêu là phương tiện giao thông nhanh nhất sử dụng trong quân đội đế quốc Bắc Cảnh.
Hàn Bất Phụ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta tin tưởng hắn.”
Vị tân tinh trong quân xưa nay luôn kiên nghị, trầm ổn, mặc dù sắc mặt không che giấu được sự lo lắng nồng đậm nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
“Ta là quân nhân, cho dù trời có sập xuống cũng không thể tự ý rời bỏ vị trí.” Bàn tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve lỗ châu mai trên tường thành đã bị băng tuyết bao phủ: “Hơn nữa, ta tin chắc hắn sẽ không xảy ra chuyện. Không có ai có thể giết chết hắn. Từ lúc ta biết hắn đến nay, hắn xứng với đại danh từ kỳ tích. Hắn rất được Kiếm Chi Chủ Quân Miện Hạ ưu ái. Thượng đế sẽ phù hộ hắn.”
“Huống chi...”
Nói đến đây, Hàn Bất Phụ nhìn Lăng Trì, nói tiếp: “Ta trở về cũng không giúp được gì. Ở đây mới có thể phát huy được giá trị lớn nhất của bản thân. Ta muốn giữ vững nơi này chờ hắn tỉnh lại.”