Lăng Trì nhẹ nhàng vỗ vai Hàn Bất Phụ.
Người thanh niên này... không, phải nói là thiếu niên, tốc độ trưởng thành vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Hàn Bất Phụ chính là người kế tục mà hắn mang đến từ Vân Mộng thành, tốc độ trưởng thành nhanh nhất, giỏi về phòng thủ, là thần thuẫn vĩnh viễn không bao giờ có thể phá được, đứng sừng sững nơi chiến trường nguy hiểm nhất Bắc Cảnh, chưa hề bị đánh lui qua.
Danh hào Bắc Hải Chi Thuẫn trên toàn bộ chiến trường Bắc Cảnh đã có lực ảnh hưởng không nhỏ.
Hôm nay, phương thức kết thúc trận chiến ở kinh thành khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Lăng Trì biết, Hàn Bất Phụ nhất định tâm như lò lửa, lo lắng cho an nguy của Lâm Bắc Thần. Hắn cũng biết cố sự giữa Lâm Bắc Thần và Hàn Bất Phụ.
Tình hữu nghị giữa hai người giống như nước trong khe núi ngày thu, gần như không có tạp chất. Cho nên, hắn mới đặc cách phê duyệt cho Hàn Bất Phụ quay lại kinh thành.
Nhưng Hàn Bất Phụ từ chối.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, cậu thiếu niên này đã trưởng thành, trở thành một quân nhân ưu tú hợp cách.
Lăng Trì không tiếp tục khuyên nữa.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Hàn Bất Phụ, sau đó quay người rời đi.
Hắn biết, không chỉ Hàn Bất Phụ, cũng không chỉ Lăng Trì hắn, hôm nay trên chiến trường Bắc Cảnh, ngàn ngàn vạn vạn quân nhân đế quốc Bắc Hải đều lo lắng cho an nguy của Lâm Bắc Thần.
Hai thân vệ tò mò nhìn theo Lăng Trì rời đi, rồi lại nhìn chỉ huy sứ nhà mình.
Trước kia, bọn họ cũng không nghe nói qua một trong năm đại thần tướng, đại tướng lạnh như băng hàn như tuyết Lăng Trì lại quen biết với chỉ huy sứ của mình.
Nhưng giọng điệu trò chuyện vừa rồi của hai người... Dường như là bằng hữu cũ quan hệ rất sâu đậm.
....
....
Thượng Chuyết Viên.
Từng danh y ra ra vào vào kinh thành.
Kết quả chẩn đoán sau cùng đều rất không lý tưởng.
Kết quả hội chẩn phần lớn danh y đỉnh cấp đều kết luận thương thế của Lâm Bắc Thần giống với Cao Thắng Hàn, không, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với Cao Thắng Hàn.
Bởi vì cây hàn băng tiễn cắm trong cơ thể hắn không cách nào rút ra được.
Kết luận cuối cùng của các đại danh y chỉ dùng một từ đơn giản để tổng kết, chính là Vô phương cứu chữa.
Nói một cách đơn giản chính là...
Không chữa được.
Phiên dịch ra chính là...
Chuẩn bị hậu sự, chôn đi.
Bất luận là hoàng thất hay là đám quan chức, tất cả đều tận lực phong tỏa tin tức. Nhưng không biết vì sao, toàn bộ kinh thành rất nhanh đều biết được tin tức này. Toàn bộ kinh thành bắt đầu tràn ngập một bầu không khí bi thương.
Lúc này, không ai chú ý đến, trên Thần Điện Sơn, người nối nghiệp Giáo hoàng mỹ lệ thánh khiết đang lặng lẽ xuống núi một mình.
....
Đêm khuya.
Phòng ngủ, mùi thơm tràn ngập.
Bên ngoài, tất cả mọi người đều đang nôn nóng chờ đợi.
Trong phòng, Dạ Vị Ương thân hình yểu điệu, hai gò má tuyệt mỹ thanh thuần trở nên tái nhợt.
Lông mi, lông mày và những sợi tóc đều rủ xuống, bao trùm một tầng băng tinh nhàn nhạt.
Cơ thể mềm mại của nàng đang dùng tư thế ôm tôm dán sát người Lâm Bắc Thần.
Thần lực kỳ dị đang lưu chuyển.
Năng lượng khác biệt đang tuần hoàn trao đổi bên trong cơ thể hai người.
Hàn băng tiễn đang đoạt mạng Lâm Bắc Thần dưới bàn tay nhỏ của nàng, tốc độ bằng mắt trần có thể thấy được đang tan rã.
Thay vào đó, bên ngoài da thịt trong suốt như ngọc của Dạ Vị Ương dần dần bao trùm một tầng băng sương nhàn nhạt. Nàng bây giờ giống như một băng mỹ nhân.
Dạ Vị Ương chậm rãi thở ra một hơi. Nàng yên tĩnh vận chuyển thần thuật. Thời gian trôi qua.
Sau một canh giờ.
Dạ Vị Ương dần dần hấp thu băng sương hàn tuyết bên ngoài cơ thể, dùng thần lực cưỡng ép áp chế thành một loại huyền khí dị chủng, phong ấn bên trong cơ thể.
Làm xong hết thảy, nàng chậm rãi đứng dậy, từ trên giường bước xuống. Bước chân hơi lảo đảo.
“Ngu xuẩn, lại đặt mình vào hiểm địa như thế.”
“Bản thân cực khổ mưu đoạt được Thần Điện Sơn ở kinh thành, nhưng vì ngươi, chỉ trong một đêm hóa thành tro bụi, còn chôn xuống tai họa ngầm. Ta đúng là điên.”
Nàng nhìn Lâm Bắc Thần vẫn hôn mê như cũ.
Gương mặt thiếu niên tuấn dật, ngũ quan tinh xảo, hình dáng gương mặt dưới ánh đèn phác họa ra đường cong duyên dáng khiến người ta say mê. Trong thị giác của nàng, ngay cả thiên thần tuấn mỹ nổi tiếng ở thần giới cũng không bằng hắn.
Nàng đã làm một chuyện điên cuồng.
Đại khái hy vọng về sau có thể lợi dụng hắn để gia tăng tu vi.
Lô đỉnh tốt như vậy cũng không dễ dàng tìm được.
“Tiếp theo, khôi phục được bao nhiêu thành phải xem tạo hóa của ngươi.”
Ánh mắt Dạ Vị Ương phức tạp nhìn mặt Lâm Bắc Thần, khoác thêm một lớp áo ngoài, quan sát một lát mới quay người rời đi.
Không được bao lâu.
Lâm Bắc Thần hôn mê một ngày một đêm rốt cuộc mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Gần như trong nháy mắt, rất nhiều tin tức đều tràn vào trong đầu.
Những chuyện phát sinh trước khi hắn hôn mê cũng xuất hiện.
Hắn vô thức muốn ngồi dậy.
Nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào khiến cho hắn gần như khó động đậy một ngón tay.
Rất suy yếu.
Ngược lại hàn băng tiễn cắm trên ngực đã không còn thấy đâu.
Là ai đã nhổ nó ra?
Hắn đang muốn lên tiếng hỏi, đột nhiên một âm thanh vang lên trong đầu.
Leng keng.
“Phát hiện một phiên bản cập nhật mới cho app bên trong điện thoại di động, xin hỏi có cần download xuống không?”
“Bản cập nhật cần 10MB dung lượng.”
“Hãy đảm bảo điện thoại của bạn có đủ nguồn và dung lượng.” Âm thanh thông báo của điện thoại Tử Thần xuất hiện trong đầu.