Trong lúc thất phòng Tiêu Hồ đang định phản bác, lão thái gia Tiêu Diễn đã khoát tay. “Lão Nhị, ngươi nói đi, các ngươi định làm như thế nào?”
Lão thái gia Tiêu Diễn bình tĩnh hỏi.
Nhị phòng Tiêu Dật mỉm cười nói: “Rất đơn giản, hủy bỏ quyền thừa kế gia chủ của Tiêu Dã, trục xuất hắn ra khỏi Tiêu gia, đề cử một gia chủ mới. Ha ha, ta đề nghị Tiêu Tứ. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng dù sao kinh nghiệm của nó cũng phong phú hơn so với Tiêu Dã. Cứ như vậy, thiếp mời phát ra ngoài cũng không cần rút về. Đại hội nhậm chức gia chủ vẫn được cử hành như thường lệ.”
Tiêu Tứ chính là người nổi bật trong số các đại tân sinh nhị phòng nhất mạch.
Trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng bàn tán.
“Ý kiến của những người khác thì sao?”
Lão thái gia Tiêu Diễn cũng không tức giận, bình tĩnh hỏi thăm ý kiến của những người khác.
“Ta phản đối.”
Thất phòng Tiêu Hồ nói: “Tiêu Tứ là loại giá áo túi cơm, mạ vàng trong quân đội, chưa hề ra tiền tuyến, cũng chưa từng ra chiến trường. Chức vị tướng quân tham mưu cũng là do nhị phòng bỏ ra số tiền lớn mua được. Loại người này có tư cách gì kế thừa vị trí gia chủ?”
“Ta tán thành Tiêu Tứ kế thừa chức vị gia chủ.”
Tứ phòng Tiêu Nguyên nói.
“Chúng ta đều tán thành đề nghị của lão Nhị. Tiêu Tứ chính là nhân tuyển không tệ.”
Tam phòng Tiêu Linh, ngũ phòng Tiêu Thần, lục phòng Tiêu Chấn đồng thanh lên tiếng.
Trong bảy phòng, có năm phòng biểu thị đồng ý hủy bỏ Tiêu Dã, đề cử Tiêu Tứ kế nhiệm tân gia chủ.
Chỉ có đại phòng và thất phòng là tiếp tục ủng hộ Tiêu Dã. “Ha ha, chúng ta thắng.”
Nhị phòng Tiêu Dật phá lên cười.
“Một phiếu bác bỏ.”
Tiêu lão thái gia dù bận vẫn ung dung, thản nhiên lên tiếng. Sắc mặt Tiêu Dật cứng đờ.
Những người khác nhìn lão gia tử, tất cả đều ngây người. “Tiêu gia là do ta giành giật ra được, tất cả do ta quyết định.” Sắc mặt Tiêu lão gia tử vô cùng lạnh nhạt.
Ông nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
Bốn mươi giáp sĩ được vũ trang đầy đủ vọt vào đại sảnh.
Tất cả đều là cao thủ nhất đẳng trong quân.
Người dẫn đầu còn có tu vi Đại tông sư võ đạo. Phần lớn người trong đại sảnh lập tức câm như hến.
Tiêu lão thái gia chậm rãi đứng dậy, khí thế uy nghiêm phát ra, giọng điệu bá đạo: “Từ lúc nào ta có nói qua quyết định gia chủ có thể bỏ phiếu biểu quyết? Lão Nhị, lão Tứ, các ngươi có cân lượng bao nhiêu, trong lòng các ngươi còn không rõ ràng sao? Các ngươi chơi chiêu này còn kém xa lắm. Truyền mệnh lệnh của ta, đại hội kế nhiệm gia chủ vẫn được cử hành đúng hạn, nhân tuyển không thay đổi. Nếu ai còn có ý kiến, người đó biến ra khỏi Tiêu gia đi.”
“Lão thái gia, ngươi...”
Đám người Tiêu Dật, Tiêu Nguyên vừa kinh vừa sợ.
Bọn họ chuẩn bị lâu như thế, đột nhiên gặp phải khó khăn, dẫn đến kết quả như thế sao?
“Làm sao, ngươi còn muốn lên tiếng?”
Ánh mắt Tiêu lão thái gia lạnh như băng nhìn bọn họ.
Tiêu Dật và Tiêu Nguyên lập tức im miệng.
Thái độ như thế này của lão thái gia đã lâu rồi chưa từng thấy qua.
Lần trước, khi lão thái gia có biểu hiện như thế là cái đêm Tiêu gia máu chảy thành sông, vốn tổng cộng có tám phòng biến thành bảy phòng.
“Tan họp.”
Tiêu lão thái gia hoàn toàn không cho người khác cơ hội nói chuyện. Ông quay người rời đi.
“Đồ thứ tôm tép nhãi nhép.”
Thất phòng Tiêu Hồ cười to, sau đó cũng rời đi.
Chỉ còn lại đám người Tiêu Dật, Tiêu Nguyên sắc mặt xanh xám. “Tại sao lão già đó còn chưa chết?”
Một nam nhân trẻ tuổi diện mục dữ tợn giống như chó hoang đang giao phối bị người ta cướp đi con chó cái, nghiến răng nghiến lợi phát ra câu nguyền rủa.
Hắn chính là Tiêu Tứ.
Mắt thấy chức vị gia chủ sắp tới tay lại bay mất, Tiêu Tứ tức đến mức đánh mất lý trí.
Bốp.
Tiêu Dật tát một bạt tai vào mặt Tiêu Tứ: “Làm càn! Tại sao ngươi có thể nguyền rủa gia chủ như vậy?”
“Gia gia, con... con sai rồi.”
Tiêu Tứ giật mình, bị một bạt tai đánh thức tỉnh.
Tiêu Dật nhìn đại sảnh trống rỗng, gương mặt hiện lên sự dữ tợn.
“Ngươi bất nhân thì cũng đừng trách ta bất nghĩa. Lão gia hỏa, chính ngươi muốn chết.” Ông ta đã hạ quyết tâm.
“Lão Tứ, ngươi liên lạc với đối phương, nói ta đồng ý điều kiện của ông ta, đồng thời cũng đồng ý với kế hoạch đó luôn. Hai ngày sau sẽ tiến hành trong đại hội nhậm chức tân gia chủ, diệt trừ lão gia hỏa.”
Sắc mặt Tiêu Dật trở nên âm độc.
Tiêu Nguyên vui mừng nói: “Nhị ca, rốt cuộc ngươi cũng đã nghĩ thông suốt, quá tốt rồi. Ha ha, trèo lên cành cao đế quốc Trung Ương, chúng ta muốn cái gì là có cái đó. Ngay cả Nhân Hoàng cũng không dám làm gì chúng ta. Ha ha, được, để ta đi liên lạc với đối phương.”
Ông ta hứng thú bừng bừng rời đi.
Lúc này, Tiêu Dật mới quay sang nhìn cháu trai Tiêu Tứ của mình.
“Một bạt tai vừa rồi đánh đau không?”
“Gia gia, người đánh rất đúng, con không nên bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc rồi ăn nói lung tung.”
“Biết sai thì tốt. Gia gia chỉ có một mình ngươi là cháu trai, ta nhất định sẽ trải đường sẵn cho ngươi. Ác nhân cứ để gia gia làm, ngươi hãy thu mua lòng người. Yên tâm đi, hai ngày sau, ngươi chính là gia chủ tân nhiệm. Hai ngày này ngươi nhớ chú ý một chút, đừng ra ngoài uống rượu.”
“Vâng, gia gia.”