Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 137 - Chương 137: Một Ngày Làm Thầy, Suốt Đời Làm Cha

Chương 137: Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha

Hắn không có cảm giác gì đặc biệt đối với thanh kiếm này, chủ yếu là đủ nặng đủ lớn, mà màu bạc ở bên ngoài nhìn vào cũng có chút đáng giá.

Đợi đến lúc hẹn ước đấu kiếm kết thúc, cầm ra ngoài bán, chắc có thể đổi được thêm kim tệ.

Là người hoàn thành lựa chọn đầu tiên, hành động của hắn ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.

Sắc mặt của các vị tiền bối đều khác nhau.

Thần sắc của Sở Ngân càng là kinh ngạc chứ không phải tán thành.

Bởi vì cho tới nay, trường kiếm mà Lâm Bắc Thần sử dụng đều là chế thức trường kiếm tiêu chuẩn, chưa bao giờ sử dụng qua một thanh kiếm nặng như thế... Tiểu tử này, không phải đang chọn tuỳ tiện đấy chứ? Hay là đang âm ỉ chuyện xấu gì đó?

Hai tay cầm đại ngân kiếm múa may vài cái, cảm thấy sức nặng cũng được, lại dùng ngón tay đập đập thân kiếm, đúng thật là bằng bạc, xem ra không khác tiền bạc làm mấy.

Lâm Bắc Thần hài lòng mỉm cười.

Hắn lôi kiếm về phía sau, để cho lưỡi kiếm phát ra âm thanh cọ xát trên mặt đất, tia lửa bắn ra tứ phía, không để ý đến ánh mắt của người khác, mỉm cười tiến lại gần Đinh Tam Thạch, nói: “Giáo viên, vừa rồi Bạch Hải Cầm đại sư gọi ông là sư huynh, hẳn là ông thành nghề từ Bạch Vân thành đúng không?”

Đinh Tam Thạch nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai, hai chúng ta quen nhau à?”

Lâm Bắc Thần cười khúc khích, nói: “Thôi đi, biểu cảm của ông thật khoa trương, giả bộ không quen vào lúc này có ích lợi gì không? Kiếm Đức Hạnh của ông cũng tặng cho ta rồi, hơn nữa còn dạy ta sát chiêu che dấu của kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên, mọi người trong học viện đều biết... Ha ha, không muốn kiên luỵ đến ta à? Hiện tại cắt đứt quan hệ có hơi muộn rồi đấy.”

Ánh mắt lạnh lùng của Đinh Tam Thạch trong nháy mắt sụp đổ.

Ông ta buồn bực nói: “Coi như trò thông minh, nhất định tới tìm chết, nhất định nhận lấy thiệp mời, trò muốn chết à.”

“Ta còn sợ rắc rối hơn ông nữa, nếu có thể, ta nhất định thành thật lui lại ở học viện giả chết, chỉ là không thuyết phục được nội tâm thôi, tuy rằng ta nổi tiếng toàn thành là một tên cặn bã, nhưng ta cũng biết cái gì gọi là uống nước nhớ nguồn, có ơn phải báo.” Lâm Bắc Thần trợn trắng mắt nói.

Hắn đương nhiên không muốn phiền phức, thành thật mà tuỳ ý trưởng thành, sau đó tìm cơ hội quay trở về trái đất là xong xuôi, nhưng việc báo ân thì Lâm Bắc Thần nhất định phải làm

Hơn nữa có lẽ do kiếp trước ở trong thế giới internet, làm anh hùng bàn phím oán trời oán đất trên mạng đã quen rồi, cho nên tính cách vẫn có chút thích tọc mạch.

Có thể thấy được điều này qua việc hắn lúc trước mạo hiểm kéo ‘tử thần’ đang vượt đèn đỏ lùi khỏi chiếc xe tải đang gầm rú.

Lâm Bắc Thần ban đầu muốn xem xem trong bữa tiệc hẹn ước đấu kiếm một chút, nếu Đinh Tam Thạch có thể tự mình làm mà không cần sự giúp đỡ thì hắn sẽ thành thật mà như con rùa, làm ra vẻ không quen lão Đinh là xong.

Tuy nhiên, cùng ngày lại nhìn thấy Tào Phá Thiên đứng sau Bạch Hải Cầm, sau lưng từng trưởng lão đều có một thiếu niên huyết khí dồi dào đứng đó, mà chỉ có dáng người hơi già của Đinh Tam Thạch là ngồi một mình ở ghế khách phía sau, lúc nhìn thấy sau lưng chẳng có ai, trong lòng Lâm Bắc Thần không biết tại sao, một loại cảm xúc mà hắn thậm chí không thể hình dung ra đột nhiên bùng nổ.

Vì vậy, hắn đã chọn cách chủ động tiếp cận Đinh Tam Thạch dưới sự chú ý của mọi người.

Dù là hắn biết, đám người Bạch Hải Cầm cùng Tào Phá Thiên, thậm chí là cuộc hẹn ước đấu kiếm đêm nay, rất có thể đều vì một mình Đinh Tam Thạch mà đến, dính líu quan hệ với ông ta cũng không phải là một bước đi khôn ngoan, nhưng hắn vẫn qua đây.

“Một ngày là thầy, suốt đời là cha.”

Tên vô tích sự nổi tiếng cả thành cười cười nói: “Ít nhất thì đêm nay ta vẫn là học viên của ông.”

Đinh Tam Thạch nhìn chằm chằm mặt Lâm Bắc Thần, nhìn đủ mười lượt thở.

“Ta từng rất dễ tin người khác, nhưng lại bị phản bội rất nhiều lần.” Ông ta nhìn về phía các thiếu niên thiếu nữ ở trước bàn đá đang chọn kiếm, nói: “Trò không phải mới hỏi ta, có phải đến từ Bạch Vân thành hay không à?”

Lâm Bắc Thần gật đầu: “Nói chuyện xưa của ông đi.”

Đinh Tam Thạch thở không thông, chợt hung hăng vỗ lên đầu Lâm Bắc Thần một cái, nói: “Tên vô lại nhà ngươi, có thể nghiêm túc một chút được không? Ta mới tạo ra bầu không khí buồn bã đã bị trò đập nát.”

Lâm Bắc Thần cười hề hề, nói: “Chuyện quá khứ thì coi như là quá khứ đi, chỉ cần nói những điều tốt đẹp, đừng đắm chìm trong đó, văn... à kiếm đạo đại sư Lỗ Tấn từng nói rằng những chiến binh thực sự là người có gan đối mặt với sự ảm đạm của cuộc sống, dám nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa.”

“Lỗ Tấn?” Đinh Tam thạch nghi ngờ nói: “Sao ta chưa từng nghe đến tên này? Nhưng mà có thể nói được như vậy, chắc chắn là một vị đại sư chân chính.”

Lâm Bắc Thần lại dùng ngón giữa xoa mi tâm, nói: “Tiếp tục câu chuyện đi, lão Đinh, ông thật sự đến từ Bạch Vân thành sao?”

Đinh Tam Thạch đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, nói: “Trò đi theo ta.”

Ông ta đi đến cái hồ ở hậu hoa viên.

Lâm Bắc Thần kéo đại ngân kiếm đi, mũi kiếm lại ma sát với đá, ánh lửa bắn ra bốn phía, cả đường đi tia lửa tứ tung, thẳng đến cạnh bờ hồ.

Bình Luận (0)
Comment