“Hả? Chờ đã, có chút không đúng, trận hẹn ước đấu kiếm hôm nay xem ra có hơi cao cấp, ngay cả giáo viên của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia cũng không có tư cách tham dự, tại sao chủ nhiệm của khối hai Sở Ngân lại được mời vậy?”
Lâm Bắc Thần bỗng nhiên ý thức được chi tiết này, không khỏi rơi vào trầm tư.
Hắn theo bản năng dùng ngón giữa đỡ mắt kính, nhưng tay chọt đến mi tâm mới ý thức lại được, sau khi xuyên qua đây, hắn đã không còn là một tên suốt ngày ở nhà tứ chi không phát triển nữa, đã không còn mang kính nữa rồi, vì thế trong ánh mắt kì lạ đang nhìn hắn của Tiểu Loli Bạch Khâm Vân, hắn vô cùng bình tĩnh, dùng ngón giữa xoa xoa ấn đường, giả vờ đang suy nghĩ.
“Một kiếm khách chân chính nhất định phải có một thanh kiếm tốt phù hợp với mình.”
“Nhưng loại kiếm nào mới phù hợp với mình đây?”
“Mỗi người đều có những đáp án khác nhau.”
“Kiếm, không chỉ là công cụ, mà còn là người bạn đồng hành của kiếm khách, còn thân thiết hơn cả người thân.”
“Cho nên, phần đầu tiên của trận tỷ thí rất đơn giản, chính là kiểm tra tầm nhìn và cảm giác của của chư vị khi chọn kiếm, tất cả những tiểu kiếm khách nhận được thiệp mời, trên bàn đá trước mặt các ngươi có những trường kiếm được chuẩn bị cẩn thận từ các trưởng bối, tổng cộng hai mươi thanh, các ngươi tự đi đến trước bàn đá, lựa chọn một thanh kiếm thuộc về mình, thời gian một nén nhang.”
Đại quản gia Thành Chủ phủ Lê Lạc Nhiên tuyên bố quy tắc trận đấu.
Hơn mười vị thiếu niên đứng dậy, đi đến bàn đá.
Tiểu Loli Băng Tuyết Bạch Khâm Vân nhảy dựng lên, chạy vài bước như một con thỏ, quay lại nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Ngây ra đó làm gì? Mau đi chọn kiếm đi.”
Lâm Bắc Thần chậm rãi không chút hoang mang mà đứng dậy đi tới đó.
Hắn liếc nhìn xung quanh, phát hiện vốn phải là mười hai tấm thiệp mời dành cho mười hai thiếu niên kiếm khách chứ, kết quả là số người xuất hiện trước bàn đá là hai mươi mốt người, trong đó có cả Tào Phá Thiên.
Hẹn ước đấu kiếm này chẳng lẽ là đại học giả sao? Còn chơi trò nham hiểm vụng trộm mở rộng tuyển sinh nằm ngoài thể lệ tuyển sinh?
Trên bàn đá hình vuông, một số chỉ có một thanh kiếm, một số lại có vài chuôi kiếm.
Không có một thanh kiếm hoàn chỉnh, vỏ kiếm, chuôi kiếm, màu sắc, vv..., đều không giống nhau.
Có cả trọng kiếm hai tay, cũng có đơn kiếm, còn có nhuyễn kiếm, tế kiếm, đoản kiếm.
Đám thiếu niên thiếu nữ vây quanh bàn vuông, cẩn thận lựa chọn, phân biệt.
Theo quy tắc, chỉ có thể dùng mắt để quan sát, không thể dùng tay.
Một khi dùng tay cầm kiếm thì có nghĩa là đã quyết định chọn kiếm đó.
Mà những người đủ tư cách chọn kiếm phải là những người nhận được thiệp mời.
Lâm Bắc Thần tuỳ ý nhìn lướt qua, phát hiện trong đình nghỉ mát phía trước, những thiếu niên đã vây quanh Tào Phá Thiên, chỉ có Đông Phương Chiến mới đủ tư cách ở đây chọn kiếm, mà những người như Hạ Hầu Trùng, Hạ Hầu Ngang chỉ có thể hâm mộ mà đứng bên cạnh nhìn, không thể gia nhập vào được.
“Hoá ra ngay cả tư cách chọn kiếm các ngươi cũng không có, là tới đây ăn uống miễn phí còn dám khiêu khích ta?” Lâm Bắc Thần bắt được cơ hội chế nhạo chúng.
Đám người Hạ Hầu Trùng đen mặt, nhưng không thể phản bác, bọn họ được Đông Phương Chiến đưa vào đây để mở mang tầm mắt.
“Ha ha, thích nhất là nhìn bộ dạng tức đến muốn giết ta của các ngươi nhưng lại không làm gì được.” Lâm Bắc Thần lại nói thêm một câu.
Đám người Hạ Hầu Trùng sắp hộc máu, Lâm Bắc Thần này, mẹ nó thật bỉ ổi.
Trong lòng bọn họ điên cuồng gào thét.
“Đừng phân tâm, mau đến đây chọn kiếm đi.” Bạch Khâm Vân kéo lấy Lâm Bắc Thần qua.
Thiếu niên thiếu nữ vây quanh những chiếc bàn vuông khác nhau, trợn mắt lên như chuông đồng, cẩn thận quan sát, Lâm Bắc Thần rõ ràng cảm nhận được hàng chục tinh thần lực khác nhau ở trong không khí lặng lẽ lan tràn.
Xem ra đám thiên tài này đều tu luyện tinh thần lực.
Hắn liếc nhìn Bạch Khâm Vân.
Tiểu Loli vừa mới bước vào học viện Số 3, hiển nhiên là chưa bắt đầu tu luyện tinh thần lực, đôi mắt to đen láy như hạt trân châu nhìn qua nhìn lại, bộ dạng lúng túng như cọp mẹ đang ăn mà không biết đặt móng vuốt mình ở đâu.
“Phân đoạn trong đề thi này chẳng lẽ có liên quan đến tinh thần lực?” Lâm Bắc Thần suy nghĩ trong lòng.
Hắn phóng ra tinh thần lực của chính mình, tập hợp lại phóng đến hai thanh kiếm trên bàn trước mặt, cảm nhận được hai luồng khí tức nhàn nhạt, một luồng cực nóng như lửa, một luồng ôn hoà như ngọc, cả hai hoàn toàn khác nhau, nhưng đều không phải loại hắn thích.
Lấy tinh thần lực quan sát hơi thở của kiếm, sau đó lựa chọn theo trực giác quen thuộc?
“Nếu như vậy...” Hắn đang nghĩ thì Bạch Khâm Vân túm lấy góc áo hắn.
Tiểu Loli kiễng mũi chân, miễn cưỡng đến gần, thầm thì: “Này, Đại Sắc... ờm, ngươi chọn xong chưa, tại sao ta cảm thấy được những thanh kiếm này, ngoại trừ hình dáng khác nhau ra thì tất cả đều gần như giống nhau cả, cái chuôi này cũng đúng mà cái kia cũng không sai, rốt cuộc nên chọn như thế nào?”
Lâm Bắc Thần cười cười nhìn nàng.
Tiểu Loli đột nhiên nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, không phải ra đang cầu cứu ngươi, mà là muốn thử ngươi thôi, thật ra ta đã chọn được rồi, thanh kiếm kia...” Nàng chỉ vào một tế kiếm vỏ có hai màu vàng bạc chạm khắc rỗng, nói: “Thanh kiếm đó cho ta một cảm giác rất tốt.”
Lâm Bắc Thần liếc nhìn, lắc đầu nói: “Hoàn toàn trái ngược, ta cảm thấy thanh kiếm này mới hợp với ngươi.”
Hắn chỉ đến một trọng kiếm hai tay, có chiều rộng năm gang tay, dài 1,5m, có màu xanh lam nhạt, được đặt ở bên trái bàn vuông.
“Ngươi đừng lừa ta.” Trong mắt Tiểu Loli tràn ngập cảnh giác cùng nghi ngờ, nói: “Mũi kiếm của thanh kiếm này to hơn cả mặt ta, dài hơn cả đầu ta, có thể làm ván cửa đấy, sẽ hợp với tiểu tiên nữ như ta sao?”
“Xì.” Lâm Bắc Thần nói: “Không tin thì thôi.”
Nói xong cũng không thèm để ý tới Tiểu Loli kiêu ngạo này nữa, tiếp xúc thời gian dài, Lâm Bắc Thần phát hiện người này có suy nghĩ ngốc nghếch điên cuồng, một chút cũng không thanh khiết, ngược lại tràn ngập khí tức kiêu ngạo, cất dấu giữa hai thuộc tính.
Điệu bộ của hắn ngược lại làm cho Bạch Khâm Vân hai tay ôm lấy ngực, bối rối.
Có nên nghe theo tên sắc lang này không?
Lâm Bắc Thần không để ý đến nàng nữa.
Thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng lười phóng ra.
Tầm mắt đảo qua, trên chiếc bàn vuông đầu tiên bên trái, hắn tuỳ tiện cầm một thanh kiếm lớn bằng bạc có chiều rộng 20 cm, chiều dài 1.6m, thân kiếm dày khoảng 10cm, coi như chọn nó đi.