Sau khi suy nghĩ, Lâm Bắc Thần cũng không lựa chọn lẻn vào thành tìm hiểu, mà vòng qua ngọn núi và cổ thành màu đen cổ quái, tiến một bước thăm dò tiểu thế giới sâu hơn.
Nhưng sau khi vòng qua, cả người hắn như ngây ra. Đằng sau ngọn núi là một bãi biển.
Sóng biển lăn lộn.
Trên bờ cát màu vàng nhạt là vỏ sò đủ loại màu sắc, lóe ra ánh sáng oánh nhuận, tràn đầy màu sắc mộng ảo, khiến Lâm Bắc Thần lập tức có một cảm giác giống như từ vùng đất man hoang xâm nhập vào cuộc sống ngọt ngào bên trong mấy câu chuyện Anime.
Điều càng khiến cho Lâm Bắc Thần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, cách bãi biển ba trăm mét chính là điểm cuối cùng của tiểu thế giới, tất cả đều biến mất.
Không có nước biển, không có bọt nước, không có mặt đất.
Chỉ là tinh không một màu đen kịt.
Điều quỷ dị chính là, nước biển cũng không chảy vào bên trong tinh không, ngược lại không ngừng bành trướng, nhấc lên bọt nước, giống như nước biển khu vực này cách không kết nối với một vùng biển khác.
Hình tượng kỳ dị mỹ lệ khiến Lâm Bắc Thần trở nên ngốc trệ. Điều này không khoa học.
Cũng không huyền học.
Ngay cả thế giới võ đạo cũng không có hình ảnh như vậy. “Chẳng lẽ là huyễn trận?”
Không.
Không phải.
Lâm Bắc Thần cảm nhận được một cách rõ ràng, đây chính là hình tượng chân thực.
Cương vực tiểu thế giới lan tràn đến đây rồi đột nhiên biến mất.
Hoặc có thể nói là bị đánh nát.
Đã đến điểm tận cùng của thế giới này.
Lâm Bắc Thần thử vượt qua nước biển chạm đến tinh không tịch liêu đen nhánh, nhưng thất bại. Một lực vô hình không gì chống đỡ nổi đã ngăn hắn ngoài rìa, khó mà thoát khỏi đại lục này.
Sau mấy lần nếm thử, hắn từ bỏ.
Trở về trên không cổ thành màu đen, Lâm Bắc Thần ẩn nấp tầng mây trên không, quan sát bên dưới. Hắn đưa tay vuốt vuốt mi tâm của mình.
“Theo lý mà nói, tình huống khu vực phía Tây đã thăm dò xong. Tuy nhiên, Nhân tộc trong tòa cổ thành kia có tình huống như thế nào, chiến lực ra sao, thái độ đối với kẻ ngoại lai là gì, nếu ta có thể tìm hiểu rõ ràng, có lẽ áp lực của đoàn khảo hạch Bắc Hải về sau sẽ nhỏ hơn một chút.”
“Không thì nghĩ cách lẫn vào trong thành kiểm tra xem tình huống như thế nào.”
“Có cơ hội, ta sẽ phát ra mị lực mê hoặc bộ lạc đó, có thể phòng ngừa cuộc chiến đao binh.” Lâm Bắc Thần suy nghĩ thật kỹ.
Lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy, cửa thành hướng chính Đông đang mở ra. Hơn sáu mươi cư dân cổ thành đang điều khiển chiếc xe ba gác đơn sơ từ trong thành vọt ra, chạy đến gần “cánh đồng” dưới núi.
Sáu mươi người này, có người mặc giáp trụ chiến sĩ đơn giản, cũng có người già, phụ nữ và trẻ em.
Bọn họ đi hái hoa màu.
“Có cách rồi.”
Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi động, đột nhiên có một suy nghĩ.
....
....
“Nhanh lên, tranh thủ thời gian.”
“Động tác nhanh nhẹn hơn một chút.”
“Khoảng cách đến lần xuất hiện màu đen tiếp theo là ba nén nhang, có thể hái được quả Thúy bao nhiêu thì hái. Nhớ kỹ, chỉ hái những quả chín mọng, cẩn thận đặt lên xe, đừng hái những quả chưa chín. Thời gian vừa đến, lập tức rút về.”
“Không xong rồi, Sơn Nhạc thúc, phía Đông tường đá sập một đoạn, mười sáu cây bị gặm đến không sống nổi. Nhất định là Ngạnh Mao Dã Trư đáng giết ngàn đao đến đảo loạn.”
“Sơn Nhạc thúc, kênh ngầm vườn đá số ba bị bùn cát chặn lại, cần sửa chữa...” Âm thanh ầm ĩ tràn đầy sức sống không ngừng truyền đến.
Bạch Sơn Nhạc đáp lại từng cái.
Năm nay Bạch Sơn Nhạc sáu mươi tám tuổi, là trưởng lão bộ lạc Bạch Nguyệt. Cũng là tiểu đội trưởng đội thu lương lần này.
Ông không có chân trái, cánh tay phải từ khuỷu tay trở xuống rỗng tuếch, mặt đen nhánh giống như được hắc thiết đúc thành. Một vết sẹo nhìn thấy mà giật mình đã cướp đi mắt phải của ông, gần như chém đầu của ông thành hai khúc. Điều khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng, lúc trước ông bị thương nặng như thế, ông đã sống sót như thế nào.
Bạch Sơn Nhạc dĩ nhiên trời sinh không phải như thế.
Khi ông còn trẻ, ông rất anh tuấn cường kiện, là một trong những dũng sĩ nổi danh nhất của bộ lạc, cặp thiết phủ không biết đã từng giết bao nhiêu ma quái trong hoang dã, nhận được sự tôn kính và ủng hộ, là thần tượng của rất nhiều thiếu nữ của bộ lạc, là một trong những dự bị cho chức tù trưởng bộ lạc lúc đó.
Nhưng hai mươi năm trước, để bảo vệ đội thu lương của bộ lạc, Bạch Sơn Nhạc trong cuộc chiến đấu với cự ma tộc độc nhãn, bị Cự Ma Vương chặt đứt chân trái, tay phải, phế một con mắt, gần như mất hết năng lực chiến đấu lúc đó.
Ông nằm trong phòng tối của vu y bộ lạc mười ngày mười đêm, người bọc nước thuốc cỏ đặc quánh, sống sót một cách khó tin.
Nhưng sau đó, ông chỉ có thể rời khỏi danh sách chiến sĩ, trở thành một trong những trưởng lão phụ trách thu lương thực và huấn luyện chiến sĩ.
Thiết phủ uy chấn một phương, yêu thích không buông một thời đã sớm được rèn đúc, biến thành binh khí của thế hệ trẻ.
Nhưng Bạch Sơn Nhạc không có gì tiếc nuối.
Có thể sống sót đến sáu mươi tám tuổi trong thế giới tàn khốc này đã là ban ân ngoài định mức của Khư giới chi chủ vĩ đại.
Những người cùng tuổi với ông, có rất nhiều người đã chết ba bốn chục năm trước đó ở đồng hoang.
Bạch Sơn Nhạc rất trân quý những ngày còn sống.
Ông cố gắng sống sót, cố gắng làm việc, làm ra cống hiến lớn nhất cho bộ lạc Bạch Nguyệt, trợ giúp hậu bối kéo dài huyết mạch và hương hỏa của bộ lạc.
Tiếng bước chân hoạt bát truyền đến.
“A gia, A gia, thời gian vẫn còn, tụi con muốn ra ngoài tường thành hái một ít cỏ Tinh Ngân. Hôm qua Hạt bà bà có nói, thảo dược trong bình của bà đã gần hết...”
Tiểu tôn nữ Bạch Tiểu Tiểu chạy đến nói.