Tiểu cô nương mười bốn tuổi, làn da màu lúa mì bóng loáng khỏe mạnh, gương mặt nhỏ nhắn hình trứng ngỗng.
Nàng kế thừa đặc điểm khi còn trẻ của Bạch Sơn Nhạc, ánh mắt đào hoa thanh tịnh và trong vắt, sống mũi cao đoan chính, bờ môi hồng nhuận đầy đặn, thân hình cao gầy, là tiểu mỹ nhân số một số hai của bộ lạc Bạch Nguyệt hiện tại.
Bạch Sơn Nhạc đối với tiểu nữ tôn này có thể nói là yêu thương vô cùng.
Trong ánh mắt còn lại của ông hiện lên sự do dự. Suy nghĩ một chút, ông phát lực nhảy lên tường đá cao mười mét, nhìn một vòng bốn phía đằng xa, cũng không phát hiện vết tích có ma quái đến gần, khi đó mới gật đầu nói: ‘Đi đi, nhưng đi nhanh về nhanh, đừng chạy quá xa. Chú ý an toàn.”
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều đồng ruộng xảy ra vấn đề, trồng không ra thảo dược gì, chẳng những khiến cho lương thực bộ lạc ngày càng khan hiếm, mà ngay cả vu y cũng bắt đầu gấp lên.
Rất nhiều chiến sĩ bộ lạc không thể không mạo hiểm ra ngoài hái thảo dược hoang dại để chữa bệnh.
Cỏ Tinh Ngân là một trong những chủ tài của thuốc cầm máu, nhu cầu số lượng nhiều. Cũng may chung quanh vườn đá có, để lũ tiểu gia hỏa thừa cơ đi hái một chút cũng tốt.
“Hi hi, con biết rồi, A gia yên tâm đi.”
Nhận được sự cho phép của trưởng lão dẫn đội, Bạch Tiểu Tiểu vui vẻ cùng một đám tiểu tỷ muội chạy ra bãi đất hoang tìm cỏ Tinh Ngân.
Những cô bé nhảy nhót tưng bừng như những con chim sổ lồng, tiếng cười rộn rã vang lên khắp vùng quê cằn cỗi.
“Tiểu Tiểu a tỷ, một tháng nữa chính là nghi thức tuyển chọn đệ tử tiến vào thánh địa ba năm một lần, lần này tỷ có muốn tham gia không?”
“Ta đương nhiên là muốn rồi. Chỉ cần thông qua được khảo hạch, tiến vào thánh địa Khư tộc, ta sẽ có cơ hội gặp được Khâm Vân a tỷ.”
“A, nói đến ta cũng rất nhớ Khâm Vân a tỷ. Sau khi tỷ ấy rời đi, đã hơn một năm rồi chưa trở về.”
“Ta nghe A gia nói, biểu hiện của Khâm Vân a tỷ ở thánh địa rất tốt, đã là Thánh nữ công chúa Khư giới chúng ta, cũng không biết khi nào tỷ ấy mới quay về...”
“Tối hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy Khâm Vân a tỷ.”
“Nghe nói Linh a nương nhớ Khâm Vân a tỷ, khóc đến mắt mù luôn.”
“Nói bậy, mắt của Linh a nương là do hơi nước thảo dược hun mù. Khâm vân a tỷ tu luyện ở thánh địa tốt như vậy, tại sao Linh a mẫu lại khóc chứ?”
“Ồ, nơi này có nhiều cỏ Tinh Ngân qua... mau đến đây.”
“Mau nhìn kìa, ta phát hiện cái gì đấy? Hoa Long Thiệt? Nguyên cả một bụi lớn hoa Long Thiệt.”
Phát hiện ngoài định mức khiến các thiếu nữ hoan hô hẳn lên.
Bất tri bất giác, bọn họ đã rời khỏi khoảng cách an toàn.
“Tiểu Tiểu, đi quá xa rồi, mau trở lại đi.”
Trên tường đá đằng xa truyền đến tiếng hô hoán của Bạch Sơn Nhạc.
“Không sao đâu, A gia, nơi này có rất nhiều hoa Long Thiệt, chúng ta...” Bạch Tiểu Tiểu đứng lên, lau mồ hôi trên trán, mỉm cười đáp lại.
Nhưng vừa nói được nửa câu, sắc mặt của nàng đã cứng ngắc. Bởi vì mặt đất đột nhiên truyền đến một trận chấn động.
Bạch Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng, trên bức tường đá đằng xa, tiếng gọi thê lương của Bạch Sơn Nhạc đã vang lên: “Mau, mau trở lại. Chạy đi, chạy mau đi...”
Tim Bạch Tiểu Tiểu đột nhiên co vào.
Nàng ý thức được cái gì đó, chậm rãi quay đầu nhìn về phía phương hướng truyền đến tiếng chấn động.
Chỉ thấy trong cánh đồng hoang đằng xa, mấy trăm con Ngạnh Mao Cự Thử màu nâu xám đang điên cuồng vọt đến chỗ bọn họ.
Ngạnh Mao Cự Thử là một trong những loại ma quái nguy hiểm nhất, cũng thường thấy nhất chung quanh bộ lạc.
Ngạnh Mao Cự Thử thành niên, cho dù tứ chi chạm đất khi chạy cũng đã cao mét rưỡi, mét sáu. Trên lưng còn mọc cốt thứ có độc, hàm răng và móng vuốt của nó có thể phá vỡ nham thạch trong nháy mắt. Cho dù chiến sĩ dũng cảm nhất trong bộ lạc cũng không muốn đối mặt với công kích của một đám Ngạnh Mao Cự Thử điên cuồng.
“Chạy mau.”
Bạch Tiểu Tiểu lớn tiếng nhắc nhở đồng bạn.
Nhưng rất nhanh nàng đã tuyệt vọng. bạn tốt nhất của nàng là Tiểu Thảo không biết từ lúc nào đã chạy đến chỗ xa hơn, cách Ngạnh Mao Cự Thử đang điên cuồng bắn vọt chưa đến năm trăm mét.
“Tiểu Thảo...”
Trong đầu Bạch Tiểu Tiểu trống rỗng, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, vứt đống thảo dược vừa hái trong tay, điên cuồng vọt đến chỗ bạn của mình.
Nàng muốn kéo bạn của mình trở về.
“Hỏng rồi.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, tâm Bạch Sơn Nhạc như chìm vào đáy cốc.
Kinh nghiệm chiến đấu phong phú nói cho ông biết, mặc kệ là cháu gái của mình hay là Tiểu Thảo, cả hai đều không cứu được nữa.
Đội thu lương của ông chỉ có sáu mươi người, hoàn toàn không thể chống đỡ chính diện với đàn Ngạnh Mao Cự Thử quy mô như thế. Bây giờ cầu viện về thành cũng không còn kịp nữa rồi.
Nhưng máu mủ tình thâm vẫn khiến cho ông đưa ra lựa chọn cuối cùng.
“Tất cả mọi người lui vào bên trong vườn đá.”
Ông vừa ra lệnh cho những người khác lui về canh giữ vườn đá, còn mình thì tường cao nhảy xuống, bộc phát sức mạnh trong cơ thể không trọn vẹn, muốn phóng về phía đàn chuột cứu cháu gái.