Ong ong ong.
Cái cổ chấn động vỡ vụn.
Nhưng đầu Thiên Thảo Thần lại khôi phục như lúc ban đầu. “Ngươi cho rằng...”
Biểu hiện của hắn cực kỳ dữ tợn, giống như chó hoang bị chọc giận. Hắn rống to lên: “Phàm nhân hèn hạ, con rệp bẩn thỉu, ngươi cho rằng làm như thế thì có thể giết được ta? Ha ha, ngươi quá....”
Bành.
Đáp lại hắn là một cú Lang Nha Bổng lãnh khốc, vô tình, tàn nhẫn vào mặt. Phế chết mẹ ngươi!
Xem ngươi có khôi phục lại như cũ được không?
Ngươi chính là một tên lưu manh chưa từng bị đánh qua.
Lâm Bắc Thần chỉnh lại kiểu tóc.
Sau đó lại một gậy đánh nát cái đầu.
Khôi phục lại.
Lại đánh nát.
Trước giết, lại giết, một mực giết...
Ta hỏi ngươi, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm?
Lâm Bắc Thần thoải mái vung đại bổng nện xuống.
Giống như đập nhân quả đào.
Giòn.
Đầu nổ rất sảng khoải.
Xem ra ngươi khôi phục rất nhanh, vậy thì để ta đập nhanh.
Lâm Bắc Thần đập một hơi mấy chục lượt, thoải mái đến lỗ chân lông toàn thân đều muốn hô to một chữ “sướng”.
Vơ đũa cả nắm, một đòn chưa chắc đã đủ ghiền.
Đánh nhiều thêm mấy lần mới đủ.
“Dừng tay, dừng tay, ta có chuyện muốn nói...”
Thiên Thảo Thần rốt cuộc không còn mạnh miệng được nữa, điên cuồng rống to. “Ngươi bảo ta dừng tay thì ta sẽ dừng tay?”
Lâm Bắc Thần lại đánh nát đầu Thiên Thảo Thần một lần nữa: “Vậy thì mặt mũi Bắc Thần ca ta để ở đâu đây?”
Cứ như vậy, cũng không biết đã đập bao nhiêu lần.
Thiên Thảo Thần khôi phục lại như ban đầu, huyền hoàng trên người càng lúc càng ảm đạm. Đại Hoang Thần Lực tiêu hao quá độ, cuối cùng không thể không hạn chế sử dụng.
Hắn cảm thấy rất sợ hãi. “Đừng...”
Thiên Thảo Thần thét lên. “Ha ha ha ha...”
Lâm Bắc Thần một cước giẫm lên ngực của hắn, vung đại bổng bảo bối của mình, cười nói: “Ngươi kêu đi, nơi này là hắc ốc, có gọi rách cổ họng cũng chẳng có ai đến cứu ngươi đâu.”
Oành.
Thiên Thảo Thần một lần nữa bị đánh nổ đầu.
Trận chiến đấu này đã tiến vào thời gian rảnh.
Hoàn toàn nghiêng về nghiền ép một bên.
Lực áp chế của Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết đối với thần lực Đại Hoang tộc giống như huyết mạch thiên nhiên cha khắc chế con vậy.
Thiên Thảo Thần hoàn toàn không có bất cứ chỗ trống nào để phản sát.
Lâm Bắc Thần vừa tính toán thời gian CD Luân Hồi Tuyệt Cảnh vừa không chút lưu tình hành hung Thiên Thảo Thần.
“Trang bức này!”
“Đụng đến nữ nhân của ta này.”
“Thân cao một mét tám này.”
“Chân trái tiến vào Luân Hồi Tuyệt Cảnh này.”
‘Đánh chết con rùa cháu nhà ngươi này.”
Lâm Bắc Thần điên cuồng vung đại bổng của mình.
Lần lượt phục hồi khiến cho thân ảnh Thiên Thảo Thần trở nên mỏng như khói ảnh, cho dù đứa trẻ ba tuổi thổi một hơi cũng có thể thổi tan hắn.
Đại Hoang Thần Lực mượn từ túc chủ đã tiêu hao không còn bao nhiêu.
Đợi đến khi Đại Hoang Thần Lực hoàn toàn tiêu hao hết, đó chính là thời điểm chân chính tử vong.
Một sự sợ hãi giống như kinh đào hãi lãng bao phủ Thiên Thảo Thần.
Hắn chưa hề nghĩ đến sinh mệnh dài dằng dặc của mình lại đặt dấu chấm hết bằng một phương thức vô cùng bị sỉ nhục như thế.
Chưa hề nghĩ đến hắn lại bị bại trong tay một phàm nhân.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tại sao ngươi lại có thể khắc chế được Đại Hoang Thần Lực?”
“Ngươi... không phải là Thần chủ Đại Hoang tộc chuyển thế chứ? Không, không thể nào, ngươi không thể nào là... Ngươi nắm giữ rốt cuộc là sức mạnh gì vậy?”
“Lâm Bắc Thần, ngươi đừng có giết ta, ta van ngươi...”
“Ngươi giết ta, Đại Hoang tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chủ nhân của ta Vệ Danh Thần cũng tuyệt đối không buông tha cho ngươi. Hắn mới thật sự là Thần chủ Đại Hoang tộc chuyển thế...”
Thiên Thảo Thần có vẻ dốc cạn hết cả đáy.
Lâm Bắc Thần vốn đang định dùng chút thủ đoạn ép hỏi một số tin tức từ miệng của Thiên Thảo Thần, không nghĩ đến ý chí con hàng này không chịu được một kích, không đánh mà khai.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.”
Lâm Bắc Thần dùng đại bổng nhắm thẳng lỗ mũi của Thiên Thảo Thần: “Nếu ngươi là thần linh Thần điện, ngươi nhất định rất giàu có. Bảo tàng của ngươi giấu ở đâu? Ngươi mau ngoan ngoãn nói ra, đừng ép ta đánh nổ đầu chó của ngươi.”
“A, cái này...”
Thiên Thảo Thần phát mộng.
Hắn không nghĩ đến Lâm Bắc Thần quan tâm nhất lại là vấn đề như vậy.
Nhưng hắn không có bảo tàng nào cả.
Ngày xưa, hắn có cất giữ một số đồ ở thiên ngoại, nhưng không thể mang vào đại lục này.
Sau khi tiến vào đại lục, hắn vơ vét rất nhiều bảo bối, trước sau cống hiến rất nhiều cho Hoang Thần Điện, mới được Hoang Thần Điện tán thành, có cơ hội thay thế Kiếm Chi Chủ Quân.
Vì đạt được thần vị chính thần, hắn phải tích lũy tài phú dần dần. Ai biết được bây giờ hắn đang bị đánh phát nổ.
Hắn đành phải bàn giao.
“Cái gì?”
Lâm Bắc Thần tức hổn hển: “Không có tiền? Đi chết đi.”
Lang Nha Bổng màu bạc tàn nhẫn vô tình đập vào đầu Thiên Thảo Thần.
Thời gian Luân Hồi Tuyệt Cảnh đã đến.
Lâm Bắc Thần cũng không có thời gian khảo vấn, trực tiếp xuống tay độc ác. Sau một trận đánh tơi bời, hắn hoàn toàn kết liễu Thiên Thảo Thần.
“Ta không cam lòng...”
Khi sợi huyền hoàng cuối cùng tiêu tán, chút ý thức cuối cùng Thiên Thảo Thần lưu lại trên thế giới rốt cuộc đã hoàn toàn biến mất.
Thiên Thảo Thần đã chết.
“Ta đây được xem là thí thần thành công?”
Trong lòng Lâm Bắc Thần có chút kích động nho nhỏ.
Nhưng rất nhanh hắn liền lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ của mình.
Bởi vì Thiên Thảo Thần chỉ nhận được một công nhận Ngụy Thần chính thống, còn chưa đạt được thần vị, chưa được pháp tắc thiên địa đại lục này thừa nhận, cũng không tính là thần, trên bản thân vẫn là một Thiên Ngoại Tà Ma mà thôi.
Thần chân chính rất khó đồ.
Phàm nhân đồ thần cực kỳ hiếm thấy trong truyền thuyết.
“Nếu Thiên Thảo Thần thật có thể thay thế Kiếm Chi Chủ Quân, nhận được Thần vị, chỉ sợ hôm nay cho dù ta có thể đánh bại hắn, nhưng muốn triệt để chôn vùi hắn thì không thể nào. Đối với thần chính thống mà nói, chỉ cần tín ngưỡng tồn tại thì có thể bất tử bất diệt.”
Trong chớp nhoáng này, Lâm Bắc Thần ngộ ra tất cả mọi chuyện. Đặc hiệu Luân Hồi Tuyệt Cảnh chung quanh nhanh chóng tan đi.