Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1477 - Chương 1477: Ngươi Có Trách Ta Không?

Chương 1477: Ngươi có trách ta không?

Lâm Bắc Thần quay về thế giới hiện thực.

Không khí quen thuộc mãnh liệt đánh tới.

Hắn đã sớm thu liễm Thiên Thiên Huyền Khí ngũ hệ, đưa Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết vào trạng thái yên lặng, không toát ra một tơ một hào khí tức nào.

Cho dù lần này khá mạo hiểm, có khả năng bị phát hiện tu luyện Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết, nhưng ngụy trang thì vẫn phải ngụy trang. Chờ một ngày hắn bị đánh, khi đó ngả bài cũng không muộn.

Ánh mắt Lâm Bắc Thần chuyển động, quan sát xung quanh.

Từ Luân Hồi Tuyệt Cảnh bước ra vẫn là vị trí trước kia.

Trong hư không, khí tức song thần đại chiến vẫn còn sót lại như cũ.

Điều khiến Lâm Bắc Thần cảm thấy ngoài ý muốn chính là, cách đó mười mét, một bóng người máu me khắp người, ráng chống đỡ đứng thẳng trong hư không lẳng lặng chờ đợi.

Chính là Kiếm Chi Chủ Quân.

Trong khoảnh khắc Lâm Bắc Thần xuất hiện, ánh mắt nàng sáng lên, trên gương mặt suy yếu bắt đầu có thần thái.

“Tại sao ngươi còn chưa đi?” Lâm Bắc Thần kinh ngạc hỏi.

“Ta chờ ngươi.”

Kiếm Chi Chủ Quân khó nén được sự vui mừng, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác như cũ, dò xét bốn phía: “Tên kia đâu rồi?”

“Chết rồi.”

Lâm Bắc Thần nói, sau đó ném ra mấy đám thủy quang màu lam. Thủy liệu pháp bắt đầu.

Thủy Liệu Thuật có hiệu quả trị liệu không gì sánh kịp đối với thương thế do cường giả Thiên Nhân tạo ra, có thể giúp cho vết thương nhanh chóng khép lại.

Nhưng đối với thương thế cho thần linh tạo thành, hiệu quả chênh lệch hơn rất nhiều. Khép lại khá chậm.

Tuy nhiên, nó có thể giúp cho lực sinh mệnh của người bị thương được tràn đầy, không đến mức bởi vì thương thế mà chết.

Kiếm Chi Chủ Quân toàn thân đẫm máu đứng im tại chỗ cho Lâm Bắc Thần chữa trị.

Thương thế của nàng rất nặng, nhưng nàng lại không hề cảm giác, ngược lại chỉ quan tâm đến tình hình chiến đấu. Nàng khiếp sợ hỏi: “Tại sao ngươi làm được?”

Lâm Bắc Thần cười nói: “Ngươi biết không, ta có một chiêu Thiên Nhân Kỹ có thể giam giữ đối thủ. Thiên Thảo Thần bị ta kéo vào một tiểu lĩnh vực, lấy tình lấy lý cảm hóa. Sau một phen được giáo dục tư tưởng chính trị, hắn xấu hổ quá tự bạo mà chết.”

Kiếm Chi Chủ Quân liếc mắt.

Nếu ta tin ngươi, ta mới là đồ ngốc.

Tuy nhiên, đã quen với việc Lâm Bắc Thần thích nổ, nàng có thể xác định, Thiên Thảo Thần đã chết thật rồi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Cuối cùng cũng kết thúc. Nàng thở phào một hơi.

Trước giờ, nàng chưa bao giờ đánh rã rời đến thế. Mắt Kiếm Chi Chủ Quân tối sầm lại, ý thức băng tán, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống phía dưới.

Trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán, bên tai nàng vang lên tiếng kinh hô của Lâm Bắc Thần, sau đó nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc của đàn ông.

Lần đầu tiên nàng giống như một tiểu nữ nhân, dựa đầu mình vào một bên ngực của Lâm Bắc Thần với trái tim đang nhảy lên cực nóng, khóe miệng nở một nụ cười thoải mái, sau đó chìm vào trong giấc ngủ.

...

Kinh thành, Thần Điện sơn.

Đêm dài sắp hết.

Bình minh chuẩn bị đến.

Sắc trời vẫn tối như cũ, những ngôi sao cuối cùng lấp lóe trên bầu trời.

Tầng mây đã không còn, đồng nghĩa ngày mai khó có được một thời tiết sáng sủa. Chính giữa Thần Ân Thần Điện.

Lâm Bắc Thần ngồi bên cạnh giường, đôi mày kiếm màu đen cau chặt.

Trên giường, sắc mặt Kiếm Chi Chủ Quân trắng bệch, không chút huyết sắc, giống như mỹ nhân khí tức như ngọc không có sinh mệnh, tình huống rất không ổn.

Trong hơn bốn canh giờ qua, các tế tự trong thần điện đã thử đủ loại biện pháp cũng không thể thức tỉnh Kiếm Chi Chủ Quân, đồng thời cảm nhận được thần cách chi hỏa của nàng càng lúc càng yếu ớt.

Thần chết.

Suy nghĩ này không cách nào áp chế xuất hiện trong đầu mọi người.

Giáo hoàng Thần điện Hoa Khuynh Nhan và một đám Giáo chủ vô cùng hoảng loạn, không thể kiểm soát được bản thân.

Vọng Nguyệt đại chủ giáo lại càng nước mắt tuôn đầy mặt.

Các tín đồ trung thành nhất quỳ gối bên trong đại điện, ngâm xướng thần khúc cầu phúc cho Kiếm Chi Chủ Quân, cống hiến tín ngưỡng, chỉ mong kỳ tích có thể phát sinh.

Lâm Bắc Thần tất nhiên cũng đã tuần tự nhiều lần thi triển Thủy Liệu Thuật. Nhưng cũng không có tác dụng quá lớn.

Kiếm Chi Chủ Quân thiêu đốt thần lực quá độ, dẫn đến thương tổn đến thần cách bổn nguyên, thần quả giống như có trọng lâu, vô lực hồi thiên.

Tim Lâm Bắc Thần quặn đau, từng cơn khó chịu khó mà át chế. Thời gian trôi qua.

Đường chân trời hiện lên ánh sáng màu vàng.

Mặt trời mới mọc xuyên qua thiên sơn vạn thủy, chiếu xuống Thần điện trên núi, thông qua cửa sổ bên cạnh Thần điện chiếu lên trên mặt Kiếm Chi Chủ Quân, rơi vãi những vệt nắng vàng.

Dường như cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng, lông mi Kiếm Chi Chủ Quân hơi mấp máy, sau đó nàng chậm rãi mở mắt.

Trên gương mặt trắng như tuyết hiện lên sự mất tự nhiên.

Lâm Bắc Thần vui mừng hỏi: “Ngươi... tỉnh rồi sao? Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Chỉ một câu nhưng đã kinh động đến các tế tự đang thành kính cầu nguyện trong thần điện.

Giáo hoàng Hoa Khuynh Nhan ba chân bốn cẳng vọt đến gần, nhìn thấy Kiếm Chi Chủ Quân đã tỉnh lại, nàng không khỏi vui mừng, run giọng nói: “Miện Hạ, ngài...”

Kiếm Chi Chủ Quân hơi nghiêng mặt sang, nhìn thấy Hoa Khuynh Nhan: “Các ngươi ra ngoài hết đi.”

Hoa Khuynh Nhan khẽ giật mình, chợt nhìn thấy Lâm Bắc Thần, liền hiểu ra cái gì đó, sau đó quay người mang theo các tế tự rời khỏi Thần điện.

Ánh mắt Kiếm Chi Chủ Quân chuyển sang Lâm Bắc Thần.

Gương mặt này, trước kia nàng nhìn sao cũng không thấy đẹp.

Rất nhiều người nói Lâm Bắc Thần là đệ nhất mỹ nam tử của đế quốc.

Nhưng trong một khoảng thởi gian rất dài, Lâm Bắc Thần không để ý đến điều này. Chỉ là không biết vì sao, lúc này nhìn lại, đột nhiên nàng cảm thấy hắn rất dễ nhìn.

Trong lòng Kiếm Chi Chủ Quân dâng lên một suy nghĩ rất hoang đường, đại lục này, còn có thần giới xa xôi kia, cho dù là hồ nước thanh tịnh nhất cũng không bằng đôi mắt của hắn; sơn phong tuấn dật nhất cũng không bằng sống mũi của hắn; sơn cốc ưu nhã nhất cũng không bằng làn mi cong của hắn; thảo nguyên xinh đẹp nhất cũng không bằng gương mặt của hắn...

Bên trong hai thế giới, tập trung lại tất cả những phong cảnh xinh đẹp nhất cũng không bằng gương mặt của chàng thiếu niên trước mắt.

“Ngươi... có trách... ta không?”

Kiếm Chi Chủ Quân yếu ớt hỏi.

Bình Luận (0)
Comment