“Sao?”
Lâm Bắc Thần chưa kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi: “Trách ngươi quá mê người sao?”
Kiếm Chi Chủ Quân mỉm cười.
Mở miệng thì đúng là một cặn bã nam.
Nhưng nàng lại thích nghe như vậy.
“Ngươi đến Thần Điện Sơn là vì tìm Dạ Vị Ương sao?”
Kiếm Chi Chủ Quân hỏi.
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình nhưng rồi lại gật đầu.
Đề tài này được xem là một cấm kỵ nhỏ giữa hai người, rất ít khi nhắc đến.
“Cho nên, ngươi có trách ta chiếm cứ nhục thân Dạ Vị Ương không?”
Kiếm Chi Chủ Quân lại hỏi.
Lâm Bắc Thần im lặng một lát, sau đó lại gật đầu: “Trách chứ.”
Kiếm Chi Chủ Quân nghe được hai chữ này, gương mặt đỏ lên, khúc mắc cuối cùng trong lòng tan thành mây khói, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Trách chứ.
Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên bây giờ.
“Vậy bây giờ ta trả nàng cho ngươi, có được hay không?”
Giữa hai hàng lông mày của Kiếm Chi Chủ Quân mang theo nụ cười ôn nhu. Trong nháy mắt, nàng giống như đã trở về Dạ Vị Ương thanh tịnh, đơn thuần.
“Nói mò cái gì vậy? Đó đã là chuyện quá khứ rồi.”
Lâm Bắc Thần cố gắng đè nén nỗi nhớ Dạ Vị Ương, ôn hòa nói: “Bây giờ ta chỉ cần ngươi.” “Phì.”
Tinh thần Kiếm Chi Chủ Quân dần dần tốt lên: “Nói dối.”
Lâm Bắc Thần hơi hoảng trong lòng.
Ta dụng tâm biểu diễn như vậy còn bị ngươi nhìn thấu?
“Ngươi có biết không, biểu hiện xấu hổ, tức giận của ngươi bây giờ chẳng những có mị lực, hơn nữa còn khiến cho ta cảm thấy ngươi là người sống, biết vui biết giận, khiến cho ta càng muốn thân cận.”
Hắn vội vàng nói sang chuyện khác.
Kiếm Chi Chủ Quân chậm rãi ngồi dậy, cơ thể mềm nhũn ngả vào trong ngực Lâm Bắc Thần: “Vậy ta trước kia trong lòng ngươi không được xem là một người sao?”
Mẹ ơi!
Lâm Bắc Thần: “...”
Đầu của ngươi làm sao vậy?
“Ừm, trước kia ngươi giống như một vị thượng thần cao cao tại thượng. Nói đúng ra, ngươi chính là nữ thần không dính khói lửa nhân gian, như một đóa huyết liên hoa thuần khiết không dính một hạt bụi, khiến người ta không dám thân cận, nhưng khó mà khống chế khát vọng chinh phục của mình.”
Hắn sắp xếp ngôn ngữ, mặt không đổi sắc nói.
“Ha ha...”
Kiếm Chi Chủ Quân cười nhẹ: “Mặc dù là nói láo, nhưng ta lại rất thích nghe.”
Nàng đưa tay kéo cổ Lâm Bắc Thần, sợi tóc bởi vì tĩnh điện mà dán vào mặt và quần áo của hắn.
Nàng nhẹ nhàng xê dịch, lỗ tai dán vào ngực trái Lâm Bắc Thần, nghe nhịp tim mạnh mẽ đanh thép của hắn nhảy lên. Cảm giác chân thật, nhưng lại dần xa xôi.
“Ta trả nàng lại cho ngươi.”
Nàng thấp giọng lẩm bẩm.
Giọng nói yếu ớt nhưng kiên định.
Giống như nàng rốt cuộc đã đưa ra một lựa chọn khó khăn nào đó. ...
Giọng nói của Kiếm Chi Chủ Quân rất nhỏ, giống như đang tự nhủ với chính lòng mình.
“Ngươi nói cái gì?”
Lâm Bắc Thần ghé sát lỗ tai vào. Vừa rồi hắn không nghe thấy rõ.
Kiếm Chi Chủ Quân chậm rãi rời khỏi người Lâm Bắc Thần.
Nàng bước xuống giường, đứng trên mặt đất, cơ thể lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống nhưng nàng vẫn tránh cái đỡ của Lâm Bắc Thần, quật cường bước từng bước một đến trước cái rương phong ấn trận pháp Thần Văn.
Chất liệu của rương không rõ là gì nhưng nhìn lại chính là vật quý.
Trên đó có trận pháp Kiếm Chi Chủ Quân đích thân khắc xuống. Không có thuật phá giải, cho dù Thiên Thảo Thần còn sống đến chỗ này cũng vô pháp mở cái rương ra.
Lâm Bắc Thần nhìn thấy, trong lòng hơi động.
Chẳng lẽ là tài phú Kiếm Chi Chủ Quân cất giữ nhiều năm?
Nàng muốn cảm tạ ta, cho nên nàng muốn tặng lại tài bảo cho ta?
Tim của hắn không khỏi đập nhanh.
Trạng thái của Kiếm Chi Chủ Quân không tốt, mất thời gian một chén trà, nàng mới dùng tay chậm rãi mở được cái rương ra.
Bên trong cũng chẳng có trang sức gì đẹp đẽ cả. Mà là một trường bào tế tư màu xanh nhạt. Bình thường, vô cùng đơn giản.
“Ngươi còn nhớ tế tư bào này không?”
Kiếm Chi Chủ Quân lấy trường bào tế tư ra, quay người lại hỏi. Ách...
Lại một câu hỏi muốn lấy mạng.
Ta làm gì biết nó chứ?
Rõ ràng không có chút ký ức nào cả.
“Có một chút ấn tượng, nhưng không nhớ rõ.” Hắn trả lời qua loa.
Bởi vì động tác lúc trước, khí tức Kiếm Chi Chủ Quân bất ổn. Sau khi thở ra vài hơi, nàng lườm hắn một cái: “Đây là trường bào tế tư Dạ Vị Ương đã mặc trong lần cuối cùng gặp ngươi.”
“Ồ, trách không được.”
Lâm Bắc Thần làm ra vẻ bừng tỉnh: “Nếu ngươi không nói, ta thật sự không nhớ nổi. Ta hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.”
“Ha ha.”
Kiếm Chi Chủ Quân cười lạnh, sau đó lắc trường bào một cái, ướm lên người mình: “Bây giờ ta mặc cho ngươi nhìn, có được hay không?”
“Sao?”
Tại sao ngươi muốn mặc trường bào này chứ?
Lâm Bắc Thần im lặng.
“Ngươi qua đây, ta muốn ngươi đích thân giúp ta mặc vào.”
Kiếm Chi Chủ Quân nũng nịu nói.
“Ta từ chối.”
Lâm Bắc Thần tốt xấu gì cũng không phải người mới ra đời, làm sao trong thời điểm này lại phạm một sai lầm “nhà trẻ” đến thế. Hắn biểu đạt lập trường vô cùng cứng rắn.
Kiếm Chi Chủ Quân yên lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới cười một tiếng, ném trường bào cho Lâm Bắc Thần, tỏ vẻ tức giận.
Nhưng Lâm Bắc Thần rõ ràng chú ý đến, ánh mắt của nàng lại lóe lên ánh sáng vui vẻ. Đúng là phụ nữ.
Tên của ngươi gọi là khẩu thị tâm phi.
Hắn làm như lơ đãng ném trường bào trong tay sang một bên.
“Cũng may mà ngươi phản ứng nhanh.”
Bên trong ánh mắt của Kiếm Chi Chủ Quân không giấu được ý cười: “Ngươi đúng là không khiến cho ta thất vọng. Nào, hãy giúp ta mặc bộ quần áo này.”
Lần này, nàng lấy ra là một chiến bào thần linh lộng lẫy.
Sau khi nàng giáng xuống thế giới này, nàng đã dựa vào kiểu dáng chiến bào thần giới mà may một chiến bào khác cho mình.
Kiểu dáng tương tự.
Nhưng công năng lại kém quá xa.
Nàng là một nữ thần cực nặng nghi thức. Nàng từng muốn mặc lại chiến bào này, đoạt lại tín ngưỡng của mình, lấy lại tất cả những gì thuộc về nàng.
Đáng tiếc bây giờ...