Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1485 - Chương 1485: Hôm Nay Ngươi Gặp Được Rồi Đấy

Chương 1485: Hôm nay ngươi gặp được rồi đấy

Đám người Bắc Hải Nhân Hoàng không khỏi giật mình.

Đây chính là sứ đoàn liên minh, đại diện cho các đại đế quốc Trung Ương. Hắn phá cửa như vậy, có phải là quá mức xúc động rồi hay không.

Chúng ta đến thương lượng chứ không phải đến đánh nhau.

“Cuồng đồ phương nào dám đến Thính Đào quán làm loạn thế?”

Một tiếng gầm thét từ bên trong Thính Đào quán truyền ra.

Thân ảnh như lưu sa huyễn hiện.

Chính là Sa Tam Thông.

Ánh mắt quét qua, nhìn thấy đám người Bắc Hải Nhân Hoàng, sắc mặt Sa Tam Thông lập tức lạnh lại

Khi Vệ thị đương quyền, hắn bỏ ra rất nhiều công sức trợ giúp Vệ thị, nhưng như vậy thì sao?

Hắn là một trong những phó sứ của sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương, có cho Bắc Hải Nhân Hoàng một ngàn một vạn lá gan, ông ta cũng không dám quát lớn hắn chứ đừng nói chi tính sổ chuyện lúc trước.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lâm Bắc Thần đeo kính cưỡi bạch mã, hắn không khỏi lạnh cả người.

Tên gia hỏa này.

Không dễ chọc.

Nhưng ta cũng không dễ gây hấn.

Sa Tam Thông không sợ.

Dù sao cũng có chính sứ đại nhân làm chỗ dựa cho mình.

“Bắc Hải Nhân Hoàng, Lâm Bắc Thần, các ngươi có biết, phá đại môn trụ sở sứ đoàn chính là đại bất kính đối với sứ đoàn hay không.”

Sa Tam Thông cười lạnh, giọng nói cứng lại: “Các ngươi muốn khiêu chiến sứ đoàn sao?”

“Con mẹ ngươi tính là gì chứ?”

Lâm Bắc Thần phun hột quả Thúy từ trong miệng ra: “Hôm nay lão tử đến khiêu khích đấy, ngươi tính sao? Chính sứ các ngươi đâu, bảo hắn cút ra đây giải thích tại sao độ khó khảo hạch lại tăng lên vô cớ như thế?”

“Thái độ của ngươi là gì?”

Sa Tam Thông phẫn nộ quát: “Ta lớn như vậy rồi nhưng ta chưa từng nhìn thấy người nào phách lối đến như thế.”

“Ồ?”

Lâm Bắc Thần mỉm cười: “Hôm nay ngươi gặp được rồi đấy.”

“Rất tốt, ta có thể hiểu thành bây giờ ngươi đại diện cho đế quốc Bắc Hải và thần điện Kiếm Chi Chủ Quân chính thức tuyên chiến với sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương chúng ta?”

Sa Tam Thông liền tiến hành chụp mũ.

“Ngươi nghĩ sao cũng được.”

Lâm Bắc Thần cưỡi trên bạch mã, giống như một tên não tàn.

“Ta có thể đại diện cho thần điện Kiếm Chi Chủ Quân, bởi vì ta chính là Giáo hoàng, còn ngươi thì sao? Ngươi thì tính là gì mà dám đại diện cho sứ đoàn liên minh? Ngươi chỉ có một Thiên Nhân phong hiệu nho nhỏ cấp thấp mà thôi, lại cứ tưởng mình to lắm đúng không?”

Một Thiên Nhân phong hiệu nho nhỏ cấp thấp?

Cao Thắng Hàn nhìn bóng lưng Lâm Bắc Thần, trong lòng cảm thấy đau, cảm thấy mình bị mạo phạm.

Sa Tam Thông tức đến toàn thân phát run.

Cái tên tiểu tạp chủng này, tại sao hắn lại dám phách lối đến như vậy?

“Ngươi chờ đó.”

Nói xong, hắn quay người muốn bước vào đại môn.

“Lại nữa rồi.”

Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên: “Cuối cùng cũng chạy đi gọi người lớn. Ngươi cứ việc gọi, cho dù Chúa Jesus đến cũng không cứu được ngươi, ta cam đoan.”

Sa Tam Thông vừa mới quay người đã nhìn thấy Đoàn trưởng sứ đoàn cùng với Quý Vô Song, Lữ Tín từ trong Thính Đào quán bước ra.

“Đại nhân, cuối cùng thì ngài cũng ra. Tên Lâm Bắc Thần này thật sự quá phách lối, hoàn toàn không coi ngài ra gì. Vừa rồi hắn còn...”

Sa Tam Thông lập tức nghênh đón, thái độ khúm núm.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Bắc Thần lắc đầu.

Thiên Nhân trong lòng hắn đã từng là đại danh từ đại diện cho cường giả và ý chí.

Bây giờ, ngôn hành cử chí của Sa Tam Thông đã làm ô nhục hai chữ Thiên Nhân.

Chẳng lẽ ở các đại đế quốc Trung Ương, Thiên Nhân không bằng chó, còn thần linh thì có khắp mọi nơi?

Nếu không, tại sao một người có nhân phẩm ti tiện, thường xuyên nịnh nọt như Sa Tam Thông lại có được Thiên Nhân phong hiệu?

“Câm miệng.”

Quý Vô Song trừng mắt Sa Tam Thông, nghiêm nghị quát lớn. Sa Tam Thông không phục, còn cứng cổ muốn nói cái gì đó. Chính sứ sứ đoàn liên minh khoát tay.

Sa Tam Thông lập tức im lặng.

Quý Vô Song bước nhanh về phía trước, chắp tay hành lễ với Lâm Bắc Thần, tư thái cực kỳ cung kính: “Lâm đại thiếu, đã lâu không gặp. Có thể gặp được ngài ở đây, ta rất vui. Để ta giới thiệu một chút, vị này chính là Chính sứ sứ đoàn Lâm đại nhân...”

Lâm Bắc Thần ngồi trên lưng ngựa, hơi nhấc cặp kính râm lên.

Chính sứ cũng họ Lâm?

Nhìn thân hình cao gầy nhưng lại quá thon.

Cơ thể thẳng tắp, cơ ngực lớn, có vẻ là người thường xuyên luyện tập. Một thân trang phục màu trắng.

Bộ quần áo này nhìn sơ qua thì đơn giản, nhưng nhìn kỹ thì lộng lẫy, rất chú trọng đến nguyên liệu và cắt may, thậm chí còn có huyền văn di chuyển tầng ngoài của lớp vải, tuyệt đối là một bảo y có giá trị liên thành.

Hắn còn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, cũng không biết làm từ nguyên liệu gì, dán sát ngũ quan, chỉ để lộ ra ánh mắt sáng như sao, nhưng không hề ảnh hưởng hô hấp.

Mặt nạ dưới ánh nắng chiếu xạ hơi hiện lên ánh sáng kỳ lạ, tạo thành hiệu quả thị giác vô cùng quỷ dị, khiến cho người ta nhất thời khó mà nắm bắt được hình dáng ngũ quan của hắn, càng khó mà tưởng tượng được dung mạo của hắn trong đầu.

“Ngươi chính là Chính sứ?”

Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa đẩy cặp mắt kính đen lên, thái độ bề trên, cực kỳ phách lối. “Là ta.”

Chính sứ lên tiếng.

Giọng nói lạnh lùng, băng giòn.

Không cách nào phân biệt được ngữ khí ẩn chứa bên trong.

“Ồ?” Lâm Bắc Thần có chút ngoài ý muốn: “Là nữ?”

Trách không được cơ ngực lại lớn đến như thế.

Hắn đột nhiên hưng phấn một cách khó hiểu.

Bởi vì hắn am hiểu nhất chính là giao thiệp với nữ nhân.

Bất kỳ nữ nhân nào, dưới một thân chính khí của Lâm Bắc Thần ta, sớm muộn gì cũng đều phải thần phục.

Bình Luận (0)
Comment