“Có vấn đề sao?”
Lâm chính sứ lạnh lùng hỏi lại. “Đương nhiên là có vấn đề.”
Lâm Bắc Thần tháo mắt kính xuống, lộ ra mỹ nhan thịnh thế của mình, cầm mắt kính chỉ vào Sa Tam Thông: “Tên cẩu tạp toái này đã cấu kết với Thiên Thảo hành tỉnh Vệ thị thời gian trước, giết chết mấy trăm cường giả kiếm sĩ đế quốc Bắc Hải. Mỹ nhân, ngươi hãy cho ta một bàn giao đi.”
“Ngươi muốn bàn giao như thế nào?”
Giọng điệu Lâm chính sứ vẫn thanh lãnh không gợn sóng như cũ, hỉ nộ khó phân biệt.
“Là loại bàn giao mà ngươi nghĩ.”
Lâm Bắc Thần cười hì hì.
“Làm sao ngươi biết bàn giao của ta là loại bàn giao mà ngươi muốn?”
Lâm chính sứ hỏi lại.
“Làm sao ngươi biết loại bàn giao mà ta muốn không phải là loại mà ngươi nghĩ... Phì, không cho phép nói nhảm nữa.”
Lâm Bắc Thần nói: “Hôm nay ta sẽ lấy mạng của hắn. Nếu ngươi muốn chứng cứ, ta có thể cung cấp bất cứ lúc nào. Nếu ngươi không muốn nói đạo lý, vậy thì ta sẽ...”
“Ngươi muốn làm gì?”
Lâm chính sứ khoanh tay trước ngực, biểu hiện có vẻ hứng thú.
Quý Vô Song, Lữ Tín bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Chuyện gì xảy ra thế?
Hôm nay Chính sứ đại nhân có vẻ rất kiên nhẫn.
Lại còn lắm mồm với cái tên có tiếng não tàn này nữa chứ?
Đổi lại trước kia, người dám dùng giọng điệu, tư thế này nói chuyện với Chính sứ, sợ là mộ phần đã mọc xanh cỏ rồi.
Lâm Bắc Thần một lần nữa đeo kính lên, cười nói: “Không nói đạo lý thì ta sẽ phải đánh.”
“Thật sao?”
Lâm chính sứ hừ lạnh: “Ngươi thô quá đi.”
Lâm Bắc Thần ngây người.
What’s the fuck?
A... cái này là quay xe sao?
Ta giống như bị ngựa đạp đến choáng váng rồi.
Chính sứ nàng không đứng đắn rồi.
“Làm sao? Giật mình lắm à?”
Trong giọng nói của Lâm chính sứ rõ ràng mang theo sự trêu chọc: “Trước kia, không phải ngươi thích nhất là loại luận điệu này sao?”
“Cái gì?”
Bên trong đầu Lâm Bắc Thần lập tức toàn dấu chấm hỏi.
Ý là... người quen à?
Chẳng lẽ là nữ nhân đã từng bị tiền thân cặn bã của ta ăn sạch ở Vân Mộng thành sao? Cũng không thể nào!
Tiền thân trước đó của ta là một cặn bã nam, là não tàn không biết xấu hổ, thủ đoạn cua gái chỉ giới hạn ở tiền tài lợi dụ và bá vương ngạnh thượng cung mà thôi, làm sao có thể ăn sạch được nhân vật cấp bậc như thế chứ?
“Ngươi muốn bàn giao thì tự ngươi đi lấy đi.”
Lâm chính sứ nhìn Lâm Bắc Thần đang ngẩn người, đột nhiên giang tay ra, giọng điệu ngược lại dễ dàng hơn rất nhiều: “Ta là người nói đạo lý, tuyệt đối không cản ngươi.”
Sắc mặt Sa Tam Thông bên cạnh đột nhiên thay đổi, khó có thể tin: “Đại nhân, ta...”
“Câm miệng.”
Lâm chính sứ quát lên chói tai: “Ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không được can thiệp vào nội chính của đế quốc Bắc Hải, ngươi không phải không nghe sao? Bây giờ người ta tìm đến cửa, chẳng lẽ ngươi không nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình?”
Sa Tam Thông lại càng choáng váng.
Từ lúc nào ngươi có nói không được phép can thiệp vào nội chính?
Những gì ta làm còn không phải ngươi giật dây sao?
Chẳng lẽ ta hiểu sai rồi?
“Đại nhân, ta...”
Sa Tam Thông ủy khuất, muốn giải thích vài câu.
Lâm chính sứ lập tức quát bảo ngưng lại, hừ lạnh một tiếng: “Ta nhịn ngươi rất lâu rồi. Ta thấy tên của ngươi cái gì là Tam Thông, đúng là hạ lưu...”
Sa Tam Thông: Meo meo meo! Đại nhân, ngươi không ổn.
Lâm Bắc Thần: “...”
A... lại quay xe sao?
Chính sứ này không đứng đắn?
Những người khác: “...”
Phong cách này là gì?
Rất quen thuộc.
Tất cả còn không phải từ miệng Lâm Bắc Thần nói ra sao? Tại sao lại biến thành người khác?
Lâm Bắc Thần cảm thấy Lâm chính sứ có vấn đề rất lớn.
Vừa mới nói mấy câu, trên mặt của hắn đã in mấy dấu bánh xe rồi.
Cẩu nữ nhân ngươi nhất định thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta.
Nữ nhân như vậy, ta thấy cũng nhiều.
Hắn quyết định bớt nói vài câu.
“Bắt lại.”
Lâm Bắc Thần vung tay.
Một luồng ngân quang hiện lên trong không khí.
Sa Tam Thông còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cơn đau truyền đến từ hai đầu gối, cạch cạch hai tiếng, bộ phận từ đầu gối trở xuống liền biến mất.
Một con chuột to mọng màu bạc xuất hiện bên cạnh Sa Tam Thông, mặt chuột khiếp sợ nhìn hai trảo của mình.
???
Ta không có dùng lực.
Chẳng qua ta chỉ muốn đánh hắn quỳ xuống mà thôi?
Vì sao chân của hắn lại không còn?
Chỉ được như vậy thôi sao?
Tại sao Thiên Nhân phong hiệu của liên minh đế quốc Trung Ương lại nhỏ yếu đến như thế? Chít chít chít?
Nó thấp thỏm quay lại nhìn thoáng qua Lâm Bắc Thần.
Đây là....
“Aa a a...”
Sa Tam Thông kêu thảm.
“Ồn quá!”
Ánh mắt Lâm Bắc Thần không hề hiện lên sự thương hại: “Giết.”
Quang Tương nghe xong, không chút do dự mà vỗ tay xuống.
Bành.
Đầu Sa Tam Thông phát nổ.
Bành bành bành!
Quang Tương lại không chút do dự, lại dùng loạn chùy.
Khí huyết Thiên Nhân cường đại của Sa Tam Thông còn chưa kịp khôi phục, nửa người trên đã bị đánh thành thịt muối.
Móng vuốt màu bạc mập mạp của Quang Tương cực kỳ kinh khủng. Chỉ một vuốt nhẹ nhàng, huyền khí Sa thổ Sa Tam Thông miễn cưỡng ngưng tụ và nhục thân của hắn giống như sa điêu bị hong khô, không chịu nổi một kích.
“A cha!”
Quang Tương đánh ra một kích cuối cùng, nắm trảo thành quyền hung hăng đập vào chính giữa hai chân Sa Tam Thông.
Bành.
Gà bay trứng vỡ.
“Ô hô, chim nổ rồi.”
Lâm Bắc Thần vô cùng hài lòng.
Sa Tam Thông treo cái danh Phó sứ sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương, trong khoảng thời gian này làm nhiều chuyện xấu ở kinh thành thì thôi đi, lại còn trọng sắc như mạng, sử dụng thủ đoạn uy bức lợi dụ cưỡng ép phá đi sự trong trắng của không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Đánh thật hay.
“Được rồi, để lại một chút đi.”
Lâm Bắc Thần khoát tay nói: “Mang hắn về tế điện những linh hồn vô tội đã bị hắn hãm hại.”
Chít chít chít.
Quang Tương vui vẻ làm theo.