Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1487 - Chương 1487: Chuyện Tốt

Chương 1487: Chuyện tốt

Đi theo bên cạnh còn có giáp sĩ của Cấm Vệ Quân, lập tức mang thi thể bị tàn phá của Sa Tam Thông cất vào trong hộp.

“Lâm đại thiếu thỏa mãn rồi chứ.”

Trong giọng nói của Lâm chính sứ mang theo sự trêu chọc.

Lâm Bắc Thần vuốt tóc của mình, cười nói: “Đúng là sảng khoái. A, phải rồi, bệ hạ nhà ta có một số việc muốn thương lượng với Chính sứ ngươi. Chuyện của ta đã làm xong, ta xin phép đi trước một bước.”

Nương môn này cũng không giống người tốt. Cho nên, hắn nên đứng xa giao lưu thì tốt hơn.

Hắn chuẩn bị chuồn đi.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Ngươi đến chỉ để giết một Thiên Nhân nho nhỏ thôi sao?

“Dừng bước.”

Lâm chính sứ đưa tay nói: “Bây giờ Lâm đại thiếu đã là Giáo hoàng thần điện Kiếm Chi Chủ Quân. Chuyện cần nói về sau có liên quan đến thần điện, không thể vắng mặt được.”

“A, được thôi.”

Lâm Bắc Thần đành phải tung người xuống ngựa.

Một đoàn người dưới sự dẫn đạo của Quý Vô Song, tất cả bước vào Thính Đào quán.

Bắc Hải Nhân Hoàng quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Bắc Thần, càng lúc càng cảm thấy đế quốc Bắc Hải có Lâm Bắc Thần giống như có phúc tinh từ trên trời rơi xuống.

Không nói những thứ khác, chuyện hắn làm loạn vừa rồi đã làm rõ tư thái của Chính sứ. Chuyện tiếp theo sẽ dễ nói hơn.

Cũng chỉ có Lâm Bắc Thần mới dám đập cửa giết người bên trong sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương, bức đối phương ra khỏi ranh giới cuối cùng.

Một lát sau.

Thính Đào các bên trong Thính Đào quán.

Mọi người theo thứ tự ngồi xuống.

Có nữ hầu bưng lên trà xanh đã được pha sẵn, hương khí lượn lờ.

Khách khí với nhau vài câu xong, Bắc Hải Nhân Hoàng và Lâm chính sứ nói đến đánh giá khảo hạch sơ khảo của đế quốc lần này.

“Liên quan đến độ khó đột nhiên thăng cấp, chuyện này ta cũng đã biết, chính là tên cẩu sát tài Sa Tam Thông tự mình làm ra...” Lâm chính sứ nghiêm túc nói.

Bắc Hải Nhân Hoàng im lặng không nói nhưng trong lòng lại đang gầm thét. Ngươi đang gạt quỷ à?

Sa Tam Thông bị đánh chết, không còn chứng cứ nữa.

Thế thì còn điều tra như thế nào?

Ông quay lại nhìn thoáng qua Lâm Bắc Thần.

Tên gia hỏa này đúng là mầm họa thiên tướng, không nhịn được làm loạn, lại còn bị người ta lợi dụng.

Thế thì làm sao mà cò kè mặc cả được nữa?

Lâm chính sứ lại nói: “Bổn sứ đã báo cáo về liên minh quốc hội, sẽ tăng kết quả đánh giá ban đầu của mọi người lên sáu mươi phần trăm xem như bù đắp, chắc hẳn bệ hạ sẽ không phản đối chứ?”

Kết quả đánh giá cao đến sáu mươi phần trăm?

Bắc Hải Nhân Hoàng nghe xong, không khỏi đại hỉ.

Chuyện tốt.

Tuyệt đối chuyện tốt.

Ý vị này chính là đế quốc Bắc Hải đã một chân thông qua khảo hạch.

Duyệt lại sau đó, chỉ cần không phạm sai lầm quá lớn, đế quốc Bắc Hải lần này xem như quá quan.

Nhân họa đắc phúc?

Như vậy, Sa Tam Thông chết không quan trọng, cũng không cần thiết phải truy cứu. Mặc dù biết rất rõ Sa Tam Thông tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến đẳng cấp độ khó của Thiên Quốc Chi Chiến, nhưng thôi thì cứ giả bộ hồ đồ đi.

Bắc Hải Nhân Hoàng không khỏi một lần nữa quay sang nhìn Lâm Bắc Thần... Phúc tinh đấy!

Phát hiện Bắc Hải Nhân Hoàng cứ nhìn mình, Lâm Bắc Thần hỏi một câu: “Ngươi nhìn cái gì?”

Đối với lợi ích giao phong và tranh đoạt như thế này, Lâm Bắc Thần nghe đến nhức đầu, hoàn toàn không có hứng thú, rất nhanh liền buồn ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn đã ngáy to.

“Lâm giáo hoàng, Lâm giáo hoàng?”

Giọng nói lạnh lùng của Lâm chính sứ vang lên: “Ngươi thấy như thế nào?”

“A?”

Lâm Bắc Thần đột nhiên tập trung tinh thần: “Tốt, rất tốt, vô cùng tốt.”

Lâm chính sứ nhìn hắn, nửa ngày sau mới đưa tay vuốt mi tâm, giống như cười mà không phải cười: “Nói như vậy, ngươi đã đồng ý với tất cả điều kiện đã định vừa rồi?”

“Điều kiện gì?”

Lâm Bắc Thần giống như nằm mộng.

Đám người Bắc Hải Nhân Hoàng không khỏi ôm mặt.

Lâm chính sứ giống như đã sớm biết, cũng không tức giận, kiên nhẫn nói: “Ba tháng sau, đế quốc Bắc Hải sẽ đến liên minh đế quốc Trung Ương để tiếp nhận duyệt lại, đồng thời thần điện Kiếm Chi Chủ Quân cũng phải hộ tống đến đó, tiếp nhận đánh giá Thần vị. Liên minh đế quốc Trung Ương sẽ không can thiệp vào cuộc chiến giữa đế quốc Bắc Hải và đế quốc Cực Quang, tự các ngươi giải quyết, như thế nào?”

“À, được thôi.”

Lâm Bắc Thần thờ ơ nói.

Chẳng lẽ ta phản đối được sao?

Sau khi trao đổi một phen, đám người Bắc Hải Nhân Hoàng lên tiếng cáo từ.

Lâm Bắc Thần cũng rời đi theo.

Lâm chính sứ đích thân đưa tiễn. Nàng đứng ở cửa chính Thính Đào quán, đưa mắt nhìn hai người quyền thế nhất đế quốc Bắc Hải rời đi, ánh mắt hiện lên nụ cười thản nhiên.

Trong lúc nàng đang định quay về.

“Lệ!”

Một tiếng chim hót êm tai vang lên.

Một tia chớp màu xanh từ trên không trung bắn xuống, rơi xuống trước mặt Lâm chính sứ, hóa thành một con chim bồ câu màu xanh, thân thiết bay múa xung quanh nàng.

Nàng đưa tay bắt lấy con chim bồ câu, vặn đầu của nó xuống. Không có máu.

Cổ bồ câu lộ ra những sợi dây kim loại.

Thì ra là sinh vật luyện kim.

Lâm chính sứ móc một cái đầu bồ câu khác trong túi trữ vật của mình ra thay thế.

Lập tức con chim bồ câu sống lại, bay lên không, hóa thành tia chớp màu xanh bắn vào hư không, sau đó biến mất không thấy đâu.

Lâm chính sứ cầm cái đầu con chim bồ câu ban đầu trong tay, trở lại mật thất, cất nó vào trong một cái hộp được chạm khắc trận pháp thần bí.

Hai mắt bồ câu bắn ra màn sáng, chiếu ra thân ảnh của một người đàn ông trung niên.

“Ngươi gặp hắn rồi?”

Giọng nói của người đàn ông trung niên trầm thấp, rất có từ tính.

Bình Luận (0)
Comment