“Đã gặp.”
Lâm chính sứ gật đầu.
“Hắn... thế nào?”
“Tốt hơn so với trong tưởng tượng.”
“Tình huống đột phát, thành lớn thứ hai của Lưu Sa quốc là Sa Ba Khắc đã biến thành phế tích trong vòng một đêm, mấy chục triệu người chết. Bây giờ ngươi hãy xuất phát đến đó điều tra một chuyến.”
“Cái gì? Nhất định lại là đám thần linh đáng chết đó rồi.”
“Không cần nói nhiều, cứ điều tra, tận lực lấy được càng nhiều chứng cứ càng tốt.”
‘Vâng.”
“Ngươi còn điều gì muốn nói không?”
“Còn có một chuyện, có lẽ rất quan trọng. Nhất Hào truyền tin tức, nói hắn không có ra tay ở Khư giới vực ngoại.”
“Ồ, như vậy lại càng thú vị. Ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Bên cạnh Bắc Hải Nhân Hoàng đều là một đám phế vật, không thể nào là bọn họ ra tay, chỉ có một mình hắn là tồn tại biến số trên người.”
“Trong báo cáo của Bắc Hải Nhân Hoàng có miêu tả chi tiết không?” “Không có.”
“Ngươi đích thân đến gặp hắn hỏi cho kỹ càng đi.”
“Vâng.”
“Tranh thủ thời gian. Cơ hội mà chúng ta chờ đợi sắp đến rồi.” “Vâng.”
“Còn nữa, bảo trọng.”
“Vâng.”
Màn sáng chậm rãi tan đi.
Lâm chính sứ cẩn thận lấy cái đầu bồ câu từ trong cái hộp thần bí ra ngoài, sau đó cất vào.
Lâm Bắc Thần vốn dự định quay về Thần Điện Sơn.
Nhưng Bắc Hải Nhân Hoàng lại đưa ra lời mời: “Lâm giáo hoàng, ngươi có muốn đến hoàng cung ngồi một chút không? Trẫm có một số chuyện muốn thương lượng với ngươi, tối nay còn có bữa tiệc cung đình...”
“Không rảnh.”
Lâm Bắc Thần trực tiếp từ chối.
Thật sự không nể mặt.
Bắc Hải Nhân Hoàng cười híp mắt: “Thật ngại quá, mấy đứa con gái của trẫm cũng đã quay về hoàng cung. Tối nay tụi nó cũng có mặt...”
“Ai?”
Tròng mắt Lâm Bắc Thần đảo một vòng: “Khoan đã, ta là Giáo hoàng, ngươi là Nhân hoàng, đều có chữ lót là Hoàng, đích thật nên trao đổi một chút. Như vậy đi, ta đồng ý. Hai huynh đệ chúng ta trò chuyện tán gẫu với nhau.”
Bắc Hải Nhân Hoàng cười ha hả.
Đến hoàng cung, lấy lão gia tử Tiêu Diễn dẫn đầu quân bộ đại lão, tất cả đang chờ ở chính điện, trong đó còn có Tiêu gia chủ tân nhiệm Tiêu Dã.
Đây là một cuộc họp rất nghiêm túc.
Chủ đề là làm cách nào lấy lại hai đại hành tỉnh Dương Xuyên và Phong Minh.
Đối với đế quốc Bắc Hải mà nói, việc duy trì chín đại hành tỉnh hoàn chỉnh cũng là một trong những điều kiện tiên quyết để tiến về liên minh đế quốc Trung Ương tham gia bình xét cấp bậc.
Nếu không, một quốc gia có lãnh thổ bị mất thì làm sao có thể tham gia bình xét cấp bậc chứ? Các đại tướng quân sư thảo luận rất kịch liệt.
Một sa bàn rất lớn được đặt bên trong đại điện.
Một số bản đồ được treo trên các bức tường xung quanh đại điện.
Trận pháp huyền văn ảo thể hiện chiến thuật tấn công và phòng thủ.
Trong hoàn cảnh này, thuộc tính cặn bã của Lâm Bắc Thần bộc lộ một cách không ngoài ý muốn ra ngoài. Tiếng ồn ào chung quanh còn có thuật thôi miên hơn cả lão sư giảng giải vi phân và tích phân số học ở đại học nữa.
Cẩu hoàng đế gạt ta.
Còn nói là có bữa tiệc tối với rất nhiều muội tử. Kết quả lại là luận văn đáp biện.
Lâm Bắc Thần muốn ra về, nhưng Tiêu Diễn, Tiêu Dã và người của Lăng Trì Các đều là người quen, cũng phải nể mặt một chút.
Hơn nữa, rất nhiều người của quân bộ, ánh mắt nhìn hắn cực nóng, giống như tín đồ cuồng tín nhìn thấy thần của mình, sùng bái vô cùng. Lòng hư vinh của Lâm Bắc Thần nhận được sự thỏa mãn cực lớn.
Thế là, hắn yêu cầu Thiên Thiên xoa bóp vai cho hắn, còn hắn thì miễn cưỡng ứng phó với cơn buồn ngủ.
Nói đến Thiên Thiên, Lâm Bắc Thần lập tức nghĩ đến Thiến Thiến.
Nha đầu chết tiệt kia không theo Bắc Hải Nhân Hoàng hồi kinh mà đi theo Thất hoàng tử ra ngoài đánh trận. Trải qua chi biến Dịch Đình bên trong cảnh nội đế quốc Bắc Hải, chung quy vẫn còn một số lão gia hỏa đầu óc không được tỉnh táo, ý đồ dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại. Thiến Thiến mang theo Oạt Khoáng quân chinh phạt bốn phía, quả thật là pháo cao xạ bắn muỗi, nhưng Lâm Bắc Thần vẫn để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Cũng không biết qua bao lâu, phương trận tác chiến đại khái đã được xác định. Ánh mắt của mọi người đều rơi xuống người Lâm Bắc Thần.
“Giáo hoàng miện hạ.”
Tiêu Dã cung kính hành lễ: “Căn cứ theo tin tức mà mạt tướng đích thân tiến về khu địch thăm dò được, Hàn huynh đệ mất tích trong trận chiến Lạc Tinh Nhai, theo phán đoán là chết dưới tay cường giả đỉnh cấp của đế quốc Cực Quang, thi thể không còn...”
Tiêu Dã vậy mà mạo hiểm đích thân tìm hiểu nơi mất tích của Hàn Bất Phụ.
Lâm Bắc Thần nghiêm mặt lại, ngồi thẳng người: “Tiêu đại ca không cần khách sáo như vậy. Ngươi có biết lúc trước thống soái suất quân tiến đánh Lạc Tinh Nhai là ai không?”
“Chính diện tấn công Lạc Tinh Nhai chính là danh tướng đại tân sinh đế quốc Cực Quang Thiên Vũ Thần Xạ Thác Bạc Phục cùng Cuồng Lan Chiến Bộ dưới trướng, còn thống soái đại quân xâm lấn chính là Ngu Thân Vương của đế quốc Cực Quang.”
Tiêu Dã lập tức trả lời.
Thác Bạt Phục?
Tiểu nhân vật.
Còn về phần Ngu Thân Vương?
Ra sân lâu như vậy, cũng chẳng phải nhân vật có nhân khí gì, hẳn là vai diễn đã quay xong. Ánh mắt Lâm Bắc Thần hiện lên sát ý.
“Lần xuất chiến này, ta muốn theo quân mà đi.”
Lâm Bắc Thần nói: “Thời gian lâu như vậy, ta nên đến Lạc Tinh Nhai gặp bạn học cũ rồi.”