Lâm Bắc Thần cười ha hả nói: "Thẩm đại sư, thanh kiếm này của ngươi, ta rất thích, quá thích hợp với ta, giết địch như cắt cỏ, xuất kiếm không nghe tiếng... Ha ha ha, ngươi là người sáng tạo ra nó, có muốn tới đặt tên hay không?"
Thẩm Tiểu Ngôn da mặt điên cuồng co giật.
Ông ta thu hồi ngón tay.
Cờ đen ngưng tụ ở đầu ngón tay hóa thành mây khói tiêu tán.
"Nó là của ngươi, gọi là gì do ngươi tới định đi."
Thẩm Tiểu Ngôn đứng lên nói.
"Đại sư, ván cờ này, đối với ngươi rất quan trọng sao?"
Lâm Bắc Thần nhìn thấy trong biểu hiện của Thẩm Tiểu Ngôn ẩn giấu một chút căng thẳng và sa sút tinh thần, tinh khí thần hoàn toàn khác biệt so với khi đúc kiếm trước đó, nói: "Ngươi không phải đã thua một ván rồi đấy chứ?"
Phốc.
Một câu nói phía sau, giống như một nhát dao, hung hãn cắm vào trái tim của Thẩm đại sư.
Ông ta lẳng lặng gật đầu.
Trước sau hai vấn đề đều trả lời: Rất quan trọng, thua một ván.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ngươi tiếp tục đánh đi, ngươi dừng lại nhìn ta làm gì?"
Thẩm Tiểu Ngôn: "..."
Vậy ngươi có thể cút xuống đài đánh cờ trước được không?
Là ngươi quẫy nhiễu ta trước.
"Không sao, ngươi cứ tiếp tục đánh, tiếp tục đánh đi, ta chỉ xem một chút, không nói gì đâu."
Lâm Bắc Thần trà trộn vào không coi mình là người ngoài.
Thẩm Tiểu Ngôn liếc mắt nhìn 'Kỳ Lão', thấy người sau cũng không có ý phản đối, thế là cũng không xua đuổi Lâm Bắc Thần, quay người ngồi xuống, tiếp tục đánh cờ.
Lâm Bắc Thần cầm Ngân Kiếm trong tay, ở bên cạnh quan sát.
Đương nhiên trên thực tế vốn không chỉ là quan sát.
Mà là lấy điện thoại di động ra, mở APP Nguyên Du Vi Kỳ, trực tiếp mở ra ván cờ một người chơi độ khó 'cấp đại sư'.
Hắn dựa theo tiết tấu của 'Kỳ Lão', bắt đầu xuống cờ ở trong APP của điện thoại. Sau đó APP Nguyên Du Vi Kỳ sẽ đưa ra phản ứng.
Mấy bước trước, ứng đối và xuống cờ của APP dường như nhất trí với nước cờ của Thẩm Tiểu Ngôn.
Cái này cũng từ mặt bên nói rõ, tài đánh cờ của Thẩm đại sư thực sự không tồi. Lâm đại thiếu bật hack, vui rạo rực mà nhìn.
Còn các cường giả võ đạo chung quanh, lại đưa mắt nhìn nhau.
Thật nhanh.
Lâm đại thiếu nhanh như vậy đã xong việc rồi à?
Hắn không phải là xách kiếm, đến bên ngoài trụ sở của Bạch Phát Phi Giáp tộc tản bộ một vòng, sau đó tùy tiện tìm một nơi nào đó, cướp bốn con lợn rồi chuồn trở về đấy chứ?
Nhưng mà vết máu trên người...
Khi đám người kinh nghi bất định, ở phía xa các cường giả võ đạo cùng đi xem náo nhiệt trước đó, cũng đều đã quay trở về.
"Quá thảm rồi."
"Bạch Phát Phi Giáp tộc quá thảm rồi."
"Bị giết sạch rồi."
"Các ngươi là không nhìn thấy đấy thôi, Mô Thi Cuồng Ma xông vào trong trụ sở của Bạch Phát Phi Giáp tộc, giống như là chém rau hẹ, chém lung tung một trận, những Đại Tông Sư đỉnh phong, kiếm sĩ Thiên Nhân cấp một hai ba, ở dưới kiếm của Cuồng Ma này, quả thực giống như cỏ dại bị chém đứt trong nháy mắt."
"Trụ sở của Bạch Phát Phi Giáp tộc không phải có một vị Thiên Nhân cấp sáu tọa trấn sao?"
"Cũng đã chết rồi, chết rất thảm, ra sân rất cường thế, kết quả bị Mô Thi Cuồng Ma mấy kiếm đã chém chết."
"Hắn... Lâm Bắc Thần lại có thể mạnh mẽ như vậy à?"
"Không liên quan đến tu vi, chủ yếu là thanh kiếm kia của hắn rất sắc bén, Thiên Nhân cấp sáu của Bạch Phát Phi Giáp tộc kia, tự tin trong tay có một bộ kiếm thuẫn cấp bậc Đạo Khí, liền bước lên đối đầu cứng rắn với Mô Thi Cuồng Ma, kết quả bị một kiếm liền phá khiên tay gãy, máu nổi lên cao tới ba trượng, mấu chốt là hắn phải qua mấy hơi thở mới phản ứng được... Chậc chậc chậc, trình độ sỉ nhục, quả thực khiến người tư rớt nước mắt."
"Cánh tay gãy của Thiên Nhân cấp sáu có tính là gì chứ? Chuyển vận khí huyết liền có thể khôi phục."
"Đây chính là chỗ tà môn của thanh Ngân Kiếm này, bị nó chém bị thương, dường như không cách nào khôi phục..."
"Cái này cũng quá tà môn rồi đấy?"
"Không hổ là thanh kiếm cuối cùng được đúc ra trong cuộc đời của Thẩm đại sư." "Tất cả kiếm sĩ ở trụ sở của Bạch Phát Phi Giáp tộc, toàn bộ đều chết dưới thanh kiếm này... Quả thực là... Quá... Quá sảng khoái rồi, ha ha, lúc đó ta đã trực tiếp bật cười thành tiếng."
"Không sai, dị tộc này, những năm gần đây càng ngày càng kiêu ngạo, cướp bóc đốt giết khắp nơi, nhất là nhằm vào Nhân tộc ta, nghe đồn bọn hắn lấy Nhân tộc chúng ta làm huyết thực, nuôi dưỡng ấu đồng trong đất tộc làm đồ ăn... Lần này Mô Thi Cuồng Ma giết tốt lắm."
"Nói đến đây, đột nhiên có chút thông cảm với bọn dị tộc này là sao vậy nhỉ? A ha ha, chỉ bởi vì ý muốn nhất thời muốn đoạt một thanh kiếm, kết quả bị chặn cửa giết sạch sẽ..."
"Ta có chút thích Mô Thi Cuồng Ma rồi đấy."
"Đúng rồi, lần này, hắn mò thi thể rồi sao?"
"Cái này còn cần hỏi à? Các ngươi không nhìn thấy cái bao lớn mà hắn vác trên lưng kia sao? Đó là áo choàng trữ vật của tên Thiên Nhân cấp sáu Bạch Phát Phi Giáp tộc kia, Mô Thi Cuồng Ma không buông tha bất cứ một thứ gì đáng giá, bây giờ cho dù là con chuột tiến vào trụ sở của Bạch Phát Phi Giáp tộc, cũng đều phải tay không mà trở về!"
"Chém đầu đâm tim sao?"
"Còn phải hỏi? Nghệ thuật truyền thống hắn có khi nào bỏ qua chứ?"
"Đáng sợ."
Các cường giả võ đạo xung quanh đài đánh cờ bàn luận sôi nổi, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Thần giống như nhìn một con quỷ vậy.
Tên này thật sự là một người tàn nhẫn không thể trêu chọc.
Các cường giả võ đạo đi xem náo nhiệt trước đó liên tục trở về, không ngừng mang đến tinh tức kinh dị lòng người.
Tất cả miêu tả, đều đã chứng minh một chuyện ——
Đoàn Bạch Phát Phi Giáp tộc đã bị diệt rồi.
"Vậy bốn con lợn kia là sao vậy?"
Cũng có người tò mò hỏi.
"Hả? Ngươi không nhìn ra sao? Đó là bốn con ngựa bay."
"Ngựa bay?"
"Đúng vậy, kỳ vật nằm trong top mười của bảng dị thú đại lục, chuyên dùng để phi hành du lịch, tốc độ cực nhanh, có thể kéo theo phi thuyền, là con át chủ bài của thương hội Phi Trư Lữ Du, nghe nói lần này Bạch Phát Phi Giáp tộc vì đi đường, đã thuê từ thương hội Phi Trư Lữ Du, kết quả cũng rơi vào trong tay của Lâm Bắc Thần." Trong lúc đám võ giả bàn tán sôi nổi, sư đồ ba người 'Văn Hương Kiếm Phủ', cũng đã trở về tửu lâu ngồi xuống.