Trên đài đánh cờ.
Ván cờ vẫn còn tiếp tục.
Quân cờ của Thẩm Tiểu Ngôn càng ngày càng chậm.
Đến khi quân cờ thứ mười một rơi xuống, vị trí mà hắn giơ ngón tay ra điểm xuống, lại ứng đối không giống như trong APP Nguyên Du Vi Kỳ cho ra.
Trong lòng của Lâm Bắc Thần liền chấn động.
Đây là sắp xuất sai rồi sao?
Ứng đối của APP Nguyên Du Vi Kỳ chắc hẳn là sẽ không phạm sai lầm.
Cho nên mạch suy nghĩ của Thẩm đại sư sắp đi lệch rồi sao?
Mắt thấy Thẩm đại sư sắp xuống cờ, Lâm Bắc Thần đột nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó thở một hơi thật dài.
Động tác của Thẩm Tiểu Ngôn lập tức khựng lại.
Ông ta theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái.
Lâm Bắc Thần vừa thở dài, vừa lắc đầu.
Lông mày của Thẩm Tiểu Ngôn liền nhíu lại.
Trong mắt của 'Kỳ Lão' liền lóe lên một tia kinh ngạc, nói: "Thế nào? Lâm Giáo Hoàng cũng am hiểu cờ vây sao?"
Lâm Bắc Thần cười he he, nói: "Không hiểu, không hiểu, he he."
Thẩm Tiểu Ngôn không nói gì, giơ tay lên tiếp tục hướng về vị trí xuống cờ trước đó trên bàn cờ kia.
"Khụ khụ khụ..."
Lâm Bắc Thần trực tiếp ho khan, giống như yết hầu bị bỏng nước sôi vậy.
Thẩm Tiểu Ngôn thu tay lại, lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói: "Nước cờ này của ta, có vấn đề gì sao?"
Lâm Bắc Thần do dự một chút, nhìn về phía 'Kỳ Lão ', nói: "Xin hỏi... Ta có thể xen mồm vào được không?"
"Được."
'Kỳ Lão' chẳng những không phản đối, ngược lại còn có dáng vẻ rất mong đợi.
"Kỳ Lão, cái này... có thể sao?"
Trên mặt của Thẩm Tiểu Ngôn hiện ra vẻ kinh ngạc.
'Kỳ Lão' uống một ngụm rượu trong hồ lô, lóng ngóng nói: "Ngươi đúc kiếm cho hắn, trong kiếm còn dính máu cánh tay của ngươi, xem như dính nhân quả, hắn giúp ngươi đánh cờ, ở trong quy tắc."
Thẩm Tiểu Ngôn trầm ngâm suy nghĩ.
"Vậy theo ý kiến của miện hạ, nước cờ này, nên rơi ở chỗ nào?" Ông ta nhìn Lâm Bắc Thần hỏi.
"Có lẽ..."
Lâm Bắc Thần đưa tay chỉ vào một vị trí xuống cờ của phe đen trong APP Nguyên Du Vi Kỳ, nói: "Có lẽ có thể thử nơi này xem?"
Ánh mắt của Thẩm Tiểu Ngôn ngưng tụ lại.
Vị trí kia...
Hình như cũng không phải là không thể.
Không đúng, không chỉ là có thể, là càng tốt.
Một sự lựa chọn càng tốt hơn.
Mạch suy nghĩ sau đó, trong nháy liền mắt liền sáng tỏ thông suốt.
Thẩm Tiểu Ngôn giật mình nhìn Lâm Bắc Thần một cái, sau đó dựa theo chỉ thị của hắn mà xuống cờ.
"Thú vị, ha ha, thú vị."
Trên mặt của 'Kỳ Lão' cũng hiện lên vẻ kinh ngạc vui mừng.
Giống như cường giả Độc Cô Vô Địch cuối cùng đã tìm được đối thủ có thể có thực lực tương đương.
Ông ta không cần nghĩ ngợi, lập tức xuống cờ, đưa ra đáp lại.
Thẩm Tiểu Ngôn hơi suy tư, cũng bắt đầu xuống cờ.
Trước khi xuống cờ, ông ta liếc mắt nhìn Lâm Bắc Thần.
Người sau mặt không biểu cảm, không có phản ứng.
Thế là yên tâm xuống cờ.
Tiếp tục như vậy, liên tiếp bốn bước, Lâm Bắc Thần đều không lên tiếng nhắc nhở nữa.
Bởi vì nước cờ của Thẩm Tiểu Ngôn đã giống y hệt như trong APP Nguyên Du Vi Kỳ.
Nhưng mà khi đến bước thứ năm, đường cờ của Thẩm đại sư lại xuất hiện khác biệt với APP Nguyên Du Vi Kỳ.
"Khụ khụ khụ...”
Lâm Bắc Thần lại lần nữa giống như yếu hầu bị bỏng nước sôi.
Thẩm đại sư ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Lần này, Lâm Bắc Thần không có nhiều lời, trực tiếp nhấc ngón tay chỉ vào một điểm xuống cờ khác trên bàn cờ.
Thẩm đại sư ngưng thần suy nghĩ trong phút chốc, trên mặt hiện ra một chút vẻ bừng tỉnh, lập tức dựa theo chỗ xuống cờ mà Lâm Bắc Thần chỉ ra.
Lặp lại y như vậy.
Trong một hồi thanh âm 'Khụ khụ khụ' của Lâm Bắc Thần, bàn cờ thứ hai đã kết thúc sau thời gian một chén trà.
"Lại có thể thắng rồi sao?"
Thẩm đại sư nhìn phong vân hai màu đen trắng trên bàn cờ đá tản đi, trong sự kích động lại có một chút bối rối.
Cái này đã thắng rồi à?
Lâm Bắc Thần tổng cộng đã 'Chỉ điểm' hắn năm lần.
Sau năm lần, hắn đã thắng rồi.
Đơn giản khiến người khác giận sôi lên.
Đương nhiên, hai từ 'Đơn giản' này, là nhằm vào Lâm Bắc Thần mà nói.
Đối với Thẩm đại sư mà nói, mang ý nghĩa trong bàn cờ vừa rồi ông ta ít nhất đã thua năm lần.
Cường giả võ đạo các phương dưới đài đánh cờ cũng có biểu cảm phức tạp, dáng vẻ rất khiếp sợ và ngạc nhiên.
Thì ra sở trường của Mô Thi Cuồng Ma này không chỉ là giết người, mà còn biết đánh cờ.
Cmn.
Đa tài đa nghệ.
Đại mỹ nhân Nhan Như Ngọc trưởng thành đầy đặn nhiều nước giống như cây đào mật, đôi môi xinh đẹp cũng khẽ mở ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thiếu niên thân mặc bạch y trên đài đánh cờ kia.
Thực lực mà Lâm Bắc Thần thể hiện ra về mặt kỳ nghệ, sắp vượt xa so với chiến lực tu vi võ đạo mà hắn thể hiện ra, càng khiến cho Nhan Như Ngọc thêm chấn kinh.
'Kỳ Lão' là người như thế nào, nàng càng rõ ràng hơn so với người khác.
Không chỉ là tài đánh cờ vô song, càng ở chỗ thân phận bối cảnh mạnh mẽ thần bí của ông ta.
Lâm Bắc Thần lại có thể áp chế 'Kỳ Lão' về mặt kỳ lực?
Thiếu niên còn trẻ như vậy, rốt cuộc là làm sao mà làm được chứ?
Chẳng lẽ hắn thật là kỳ tài ngút trời?
Nhìn bóng dáng của Lâm Bắc Thần, nhớ lại cảnh tượng nàng tận mắt thấy thiếu niên bạch y này một người một kiếm chém giết gần trăm kiếm sĩ ở trụ sở của Bạch Phát Phi Giáp tộc, lại dễ dàng đánh bại và giết chết cường giả kiếm đạo cảnh giới Thiên Nhân cấp sáu giống như chém dưa thái rau vậy, Nhan Như Ngọc cảm thấy, mình thật sự phải nhận thức và đánh giá lại hắn một chút rồi.
Có lẽ nói năng ngọt xớt và lỗ mãng tùy ý bề ngoài, đều chỉ là ngụy trang của hắn? Một người như vậy, cho dù là đặt ở đại lục trung ương, cũng tuyệt đối là thiên tài lấp lánh chói mắt, đúng chứ?
Bên cạnh nàng, hai đệ tử Từ Uyển và Hồ Mị Nhi, trong đôi mắt đẹp cũng lấp lánh dị quang.
Nhất là Hồ Mị Nhi, trong lòng đã đụng chết không biết bao nhiêu con hươu nhỏ rồi, là cái kiểu tràn đầy thi thể hươu kia...