Trên đài đánh cờ.
'Kỳ Lão' rẽ mái tóc rối bời ra, lộ ra một gương mặt già nua hồng nhuận sáng bóng. Nhưng đôi mắt của ông ta thanh tịnh giống như thiếu nữ, lộ ra rất quỷ dị.
'Kỳ Lão' hết lần này đến lần khác nhìn Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới, trong tò mò mang theo kinh ngạc, trong kinh ngạc mang theo chờ mong, trong chờ mong có một chút hoài nghi.
"Cờ của ngươi, học ở đâu vậy?"
Hắn hỏi.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, nói: "Bản thân tự suy nghĩ."
"Tự học thành tài?"
"Lão nhân gia có thể hiểu như vậy."
"Vậy ván kế tiếp tới đánh với ta?"
"Không có hứng thú...ván thư ba của lão nhân gia ngài và Thẩm đại sư, không phải còn chưa kết thúc sao?"
"Ừm, cũng đúng... chi bằng ngươi tới đánh ván thứ ba này thay hắn đi?"
"Cái này không hay lắm?"
"Không sao, ta tin hắn sẽ không ngại."
Lâm Bắc Thần nghe xong, quay đầu nhìn về phía Thẩm đại sư.
Người sau liên tục gật đầu, nói: "Ta hoàn toàn đồng ý."
Ông ta xem như nhìn ra được rồi, vị Lâm Giáo Hoàng này tuyệt đối là thiên tài đánh cờ giả heo ăn thịt hổ.
Thực lực vượt xa mình vô số lần.
Cũng vượt qua 'Kỳ Lão' .
Đã như vậy, tại sao không để hắn thay thế mình đánh cờ đây chứ?
Dù sao thì mục tiêu tối trọng yếu của mình là chiến thắng 'Kỳ Lão', về phần làm sao mà chiến thắng, sao cũng được.
"Như vậy thật sự có thể sao?"
Lâm Bắc Thần lại nhìn về phía 'Kỳ Lão' .
"Đương nhiên có thể, ha ha, chẳng lẽ ngươi sợ à?"
'Kỳ Lão' trực tiếp sử dụng chiêu khích tướng.
"Đúng vậy, rất sợ."
Lâm Bắc Thần gật đầu, rất chân thật nói: "Ta sợ một lát nữa ngươi thua quá khó coi, đột nhiên trở mặt, dù sao thì ta cũng phát hiện mình có thể không đánh lại ngươi."
'Kỳ Lão' uống một ngụm rượu trong hồ lô, cười to nói: "Tên tiểu tử thối nhà ngươi, không cần dùng lời lẽ chế giễu ta, cờ phẩm của lão nhân gia ta có tiếng tốt, nếu như ngươi có thể chính diện thắng ta một bàn, ta tuyệt đối sẽ không trách ngươi, còn có thể ban thưởng cho ngươi."
"Ồ?"
Lâm Bắc Thần sáng mắt lên: "Ban thưởng cái gì?"
Lão nhân này chính là quái vật ngay cả 'Quét mã QR' của điện thoại Tử Thần cũng không cách nào phân biệt được, đồ lấy ra, có lẽ là sẽ rất trân quý.
"Đến lúc đó, ngươi sẽ biết thôi."
'Kỳ Lão' bán đi một cái nút thắt.
"Được rồi."
Thế là Lâm Bắc Thần đi đến ngồi trên ghế đá phía đông.
"Ha ha, tiểu tử ngươi không cần quá lơ là, lão nhân gia ta lần này sẽ không có chút lưu tình nào đâu."
'Kỳ Lão' vô cùng tự tin nói.
Sau thời gian nữa chén trà.
'Kỳ Lão' nhìn chằm chằm vào bàn cờ, sắc mặt trắng bệch, ngón tay có chút rung động. Ông ta thua rồi.
Ngược lại cũng không phải không chịu thua nổi.
Mà là quá trình thua quá kinh dị.
Ông ta xuống cờ đã được coi là nhanh như Phong Lôi, nhưng Lâm Bắc Thần còn nhanh hơn ông ta.
Mỗi lần trong chốc lát trước đó khi ông ta mới xuống cờ thành công, đằng sau Lâm Bắc Thần căn bản không suy xét mà trực tiếp đưa ra bước kế tiếp.
Đinh đinh đinh đinh thời gian nửa chén trà, ông ta đã thua rồi.
Thẩm đại sư ở bên cạnh nhìn mà ngây người.
Ông ta chưa từng thấy qua người đánh cờ còn nhanh hơn cả 'Kỳ Lão'.
Kết quả Lâm Giáo Hoàng đã làm được.
Chính xác là cả quá trình, căn bản chính là một trận giết chóc.
Đám người dưới đài đánh cờ, có người dụi mắt, có người hít một hơi lạnh thật sâu, có người bóp nhéo bắp đùi, cũng có người cắn đầu lưỡi...
Tóm lại chính là dùng đủ loại phương pháp để thức tỉnh bản thân, tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi, không phải là ảo giác.
Đôi môi đỏ của Nhan Như Ngọc khẽ mở, thở dốc hơi thô, ngọn núi đầy đặn nhấp nhô lên xuống.
Hai nữ đệ tử cũng như vậy.
Tiểu sư thúc Doãn San trợn tròn mắt, một dáng vẻ bị kinh sợ, ngón tay ngọc thon dài che miệng, tựa như trong miệng ngậm đồ vật gì không dám để cho người khác nhìn thấy...
Thật nhanh.
Thật sự rất nhanh.
Thì ra Lâm Bắc Thần không chỉ có kiếm nhanh, cờ càng nhanh hơn.
Hắn lại là một thiếu niên truy phong nhanh như vậy.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Thiến Thiến và Thiên Thiên là cảm thấy đương nhiên. Suy cho cùng thiếu gia là không gì không làm được.
"Một ván nữa."
Bờ môi của 'Kỳ Lão' run rẩy, lớn tiếng nói.
"Cái này... được thôi."
Lâm Bắc Thần đồng ý.
Dù sao thì lão tử cũng có phần mềm hack trong tay, chơi bao nhiêu ván đều thắng chắc.
Quả nhiên, sau thời gian một chén trà, 'Kỳ Lão' lại thua.
Thời gian đánh cờ lần này hơi dài.
Là bởi vì mỗi một lần khi 'Kỳ Lão' xuống cờ, cuối cùng bắt đầu suy xét, lại không một mực cầu nhanh nữa.
Nhưng mặc dù là như vậy, cũng thua rồi.
Hơn nữa Lâm Bắc Thần từ đầu đến cuối đều xuống cờ cực nhanh, nhanh như sấm sét. "Lại lần nữa."
Lão nhân gia bờ môi run rẩy, chịu kích thích không nhỏ.
"Cái này..."
Lâm Bắc Thần trong lòng thầm nghĩ, đây chính là cờ phẩm tốt mà ngươi nói à?
Lão già đê tiện nhà ngươi rất xấu.
Nhưng vừa nghĩ đến việc mình có thể đánh không lại lão già này, Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý.
Thế là ván thứ ba của hai người chính thức bắt đầu.
Một chén trà.
Lão đầu thua rồi.
"Lại lần nữa."
Một chén trà.
Lão đầu thua rồi.
"Lại nữa..."
Lão đầu lại thua.
"Lại..."
Lão đầu nóng mắt rồi.
Lâm Bắc Thần cũng nóng mắt.
Ầm!
Hắn trực tiếp lật tung bàn cờ đá, nhảy dựng lên, tức giận thở hổn hển nói: "Có phải chơi không nổi hay không?"