“Nếu đây là đại cơ duyên, cũng không thể chỉ có mười mấy thế lực võ đạo đỉnh cấp tham gia chứ?”
Lâm Bắc Thần gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Những thế lực cự phách như đế quốc Chân Long, đế quốc Đại Càn cũng không hề động tâm?”
Ánh mắt Nhan Như Ngọc sáng lên, mị ý tự nhiên: “Bởi vì truyền thừa Kiếm Tiên cũng không phải bất cứ người nào cũng có thể đạt được. Bên trong truyền thừa có hai chữ Kiếm Tiên. Cho nên, nhất định phải là kiếm sĩ đỉnh cấp thì mới có cơ hội. Để tránh giết chóc và huyết tinh, hội nghị liên minh đế quốc đã có sự sàng lọc ban đầu, từ đó chỉ có thế lực Kiếm đạo đỉnh cấp mới có tư cách đến Bạch Vân thành tham gia tranh đoạt. Vốn Bạch Vân thành các ngươi cũng không có tư cách, nhưng cân nhắc đến việc các ngươi là chủ nhà, lại có liên quan đến truyền thừa, cho nên bọn họ mới ngầm đồng ý cho đệ tử Bạch Vân thành tham gia.”
Chậc!
Ngươi nghe có tức hay không?
Đây vốn là truyền thừa của Bạch Vân thành, các ngươi là người ngoài mới không đủ tư cách đó.
Kết quả, bọn họ dùng giọng điệu bố thí, giống như Bạch Vân thành ta chiếm tiện nghi lớn nhất vậy.
Nhưng đây chính là hiện thực của thế giới võ đạo.
Lâm Bắc Thần nhướng mắt nói: “Nói như vậy, chẳng phải tất cả thế lực kiếm đạo ở đại lục Đông Đạo Chân Châu sẽ chạy theo như vịt sao, sẽ tham gia vào trận tranh đoạt này?”
Nhan Như Ngọc nói: “Cũng không phải như thế. Có một số thế lực kiếm đạo siêu cấp có tín ngưỡng, thần hệ, kiếm tâm thành tâm thành ý của riêng mình, tín ngưỡng rất cuồng nhiệt, cho nên bọn họ cũng không quá quan tâm đến việc nhất định phải có được truyền thừa. Ví dụ như danh xưng đệ nhất kiếm đạo Đông Đạo Chân Châu Bạch Long Kiếm Tông và danh kiếm thế gia đế quốc Chân Long cũng không phái người đến tham gia tranh đoạt này.”
“Bạch Long Kiếm Tông và danh kiếm thế gia đúng là rất biết giữ mặt mũi.” Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm của mình.
Nhan Như Ngọc lườm hắn một cái.
Thế lực kiếm đạo đến tranh đoạt truyền thừa Kiếm Tiên không cần mặt mũi sao? Lời này rất dễ gây thù hận.
Ngay cả Văn Hương kiếm phủ các nàng nghe mà còn muốn chửi.
“Mười bốn thế lực kiếm đạo đỉnh cấp đến Bạch Vân thành, ngoại trừ Bạch Phát Phi Giáp tộc và Văn Hương kiếm phủ các ngươi, mười hai thế lực còn lại là ai?”
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
“Có Bất Diệt Kiếm Tông, Phong Lôi Đại Kiếm tộc, Xích Vũ Ma Sơn, Lưu Ly kiếm phái, Nghịch Luyện Bạch Vĩ tộc, Độc Điệp Sơn, Ngự Hư Kiếm Tông, Tử Dương Kiếm Tông, Bạch Cốt Kiếm Tông, Vẫn Nhật Đại Hoang tộc, Vô Định Phi Kiếm và Cực Thượng Tam Quang tộc. Trong đó, thực lực mạnh nhất chính là Bất Diệt Kiếm Tông, tiếp theo là Cực Thượng Tam Quang tộc, Phong Lôi Đại Kiếm tộc và Vẫn Nhật Đại Hoang tộc...”
Nhan Như Ngọc đọc vanh vách từng thế lực, còn rất cụ thể.
Cuối cùng, nàng lấy ra một cái đĩa, bên trong ghi chép bối cảnh các đại thế lực kiếm đạo, địa vị và thông tin về cường giả nổi danh trong môn phái.
Phân lượng không nhẹ.
“Đa tạ Nhan tỷ tỷ.”
Lâm Bắc Thần vội vàng gửi lời cảm ơn.
“Ngươi không hỏi vì sao sư phụ ta lại tốt với ngươi như vậy sao?”
Hồ Mị Nhi rất biết cơ hội xen vào.
Lâm Bắc Thần cười nhạt: “Điều này còn cần phải hỏi sao? Ta đã sớm nhìn ra.”
“Ồ, ngươi nói một chút đi.”
Nhan Như Ngọc khẽ giật mình, thầm nghĩ người này không hổ danh có kỳ lực siêu tuyệt, quan sát vô cùng cẩn thận, đã nhìn ra được dự định muốn kết minh với hắn của nàng.
Lâm Bắc Thần nói một cách đương nhiên: “Nhan tỷ tỷ, ngươi nhất định là bị nhân cách quang minh lỗi lạc, chính nghĩa lẫm nhiên của ta lay động, đến mức bất tri bất giác cảm mến ta. Cho nên ngươi mới chiếu cố ta như thế? Ha ha, ta nói không sai chứ?”
Nhan Như Ngọc: “....”
Từ Uyển cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Hồ Mị Nhi ngược lại trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhìn thoáng qua sư phụ: “Không thể nào, không thể nào, sư phụ người đã động phàm tâm, muốn đoạt nam nhân của đệ tử mình?”
“Có hứng thú hợp tác hay không?”
Nhan Như Ngọc rất nhanh bình tĩnh lại: “Ta cảm thấy ngươi cần một minh hữu.” “Hợp tác như thế nào?”
Lâm Bắc Thần theo thói quen giơ ngón tay giữa lên vuốt mi tâm: “Đầu tiên, ta xin tuyên bố một chút, mặc dù ta không có một tơ một hào nào hứng thú với cái gọi là truyền thừa Kiếm Tiên, nhưng dù sao nó cũng là tài nguyên của Bạch Vân thành ta. Cho nên ta nhất định không buông tay, đây là vấn đề nguyên tắc.”
Nhan Như Ngọc bật cười trong lòng.
Có quỷ mới tin ngươi không có một tơ một hào hứng thú nào.
“Theo ta được biết, dựa theo bố trí của hội nghị liên minh đế quốc Trung Ương, để tránh cho thương vong và giết chóc vô vị, bọn họ quyết định sẽ dùng phương thức đại hội luận kiếm để tranh đoạt truyền thừa Kiếm Tiên. Đại hội luận kiếm là lôi đài chiến, mỗi một thế lực sẽ cử ra năm cường giả kiếm đạo làm đội hình chính thức, tiến hành tranh đoạt, khôn sống mống chết.”
Nói đến đây, Nhan Như Ngọc dừng lại một chút, quan sát biểu hiện của Lâm Bắc Thần, cuối cùng khai môn kiến sơn: “Nhân thủ Văn Hương kiếm phủ không đủ, Thiên Nhân Bạch Vân thành các ngươi có tư cách tham gia luận kiếm cũng không đủ, không thể dựa vào một mình ngươi chèo chống. Cho nên, chúng ta có thể thành lập tổ đội để tham chiến.”
Lâm Bắc Thần nghe xong, lập tức bừng tỉnh.
Thì ra, trước đó mọi người vẫn luôn nhắc đến đại hội luận kiếm chính là như thế.
Trách không được nhiều thế lực ngoại lai bừng bừng chạy đến luận kiếm, còn tưởng rằng bọn họ nhàn rỗi đến nhức cả trứng chứ.
Mục đích cuối cùng nhất cũng là truyền thừa Kiếm Tiên.
“Chuyện này ta cần suy tính lại.”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, cũng không đồng ý ngay tại chỗ.
Nhan Như Ngọc có chút ngoài ý muốn.
Với biểu hiện nhiệt tình của Lâm Bắc Thần trước đó, nàng vốn cho rằng sau khi nàng đưa ra vấn đề hợp tác, thiếu niên này sẽ đồng ý ngay lập tức.
Ai biết...
Không biết vì sao trong lòng nàng lại có chút hụt hẫng.
Gương mặt Hồ Mị Nhi bên cạnh cũng tràn ngập thất vọng.
“Nhan tỷ tỷ, ta xin phép cáo từ trước.”
Lâm Bắc Thần đứng dậy hành lễ: “Tiểu sư thúc, chúng ta đi thôi.”