Nhan Như Ngọc lại khẽ giật mình.
Nói đi là đi?
Dứt khoát như vậy sao?
Ta đã phân tích thế cục, lộ ra tin tức, đến một câu hứa hẹn cuối cùng cũng không có, hoàn toàn công cốc rồi.
Tiểu nam nhân này thật quá đáng.
“Khoan đã.”
Nhan Như Ngọc lên tiếng.
Lâm Bắc Thần bình tĩnh quay lại: “Nhan tỷ tỷ, còn có việc gì sao?” Trong bụng nở đầy hoa.
Chậc chậc chậc, một chiêu lúc lạnh lúc nóng dục cầm cố túng vừa nãy xem ra đã có hiệu quả.
Dù sao, kiếp trước hắn cũng có hiểu qua một chút lý luận PUA, bây giờ áp dụng vào thực tiễn lại tốt một cách lạ lùng.
Nhan Như Ngọc đột nhiên nhoẻn miệng cười, giống như trăm hoa đua nở, phong tình cực hạn của nữ tử thành thục phát huy vô cùng tinh tế: “Phi trư của Đông Đạo Chân Châu là kỳ thú hiếm có, giá trị của mỗi một con đều không nhỏ. Nếu chỉ ăn thôi thì quá lãng phí, huống hồ bốn con heo đó là do Bạch Phát Phi Giáp tộc thuê từ thương hội thương mại du lịch phi trư. Nếu ngươi ăn thịt chúng, ngươi nhất định sẽ kết thù với thương hội thương mại du lịch phi trư, một con quái vật khổng lồ còn mạnh hơn cả Bạch Phát Phi Giáp tộc. Tốt nhất, ngươi đừng tùy tiện trở thành kẻ địch với bọn họ.”
“Ha ha, ta sẽ đập nát thương hội thương mại du lịch phi trư đó được không?”
Trừ phi sau lưng nó có một Alibaba.
Lâm Bắc Thần cười một cách ngạo nghễ, sau đó nói sang chuyện khác: “Nếu Nhan tỷ tỷ ngươi đã nhắc nhở, ta cũng nên nể mặt ngươi. Ta không giết bốn con heo này mà mang về nuôi. Mỗi lần nhìn thấy chúng, ta sẽ nhớ đến Nhan tỷ tỷ ngươi, giống như nhìn thấy ngươi vậy.”
Nhan Như Ngọc: “...”
Nói chuyện rất không thoải mái.
Người ngoài đồn rằng Lâm Bắc Thần có não tật,
Nhìn biểu hiện kinh diễm trước đó của hắn, nàng còn tưởng mọi người đồn nhầm. Bây giờ xem ra, rất có thể là thật.
....
....
Bạch Vân thành, phủ Thành chủ.
Điêu lan ngọc thế, quỳnh lâu ngọc vũ.
“Ngươi lại để ông ta đi như thế?”
Thành chủ Sở Vân Tôn hốc mắt hãm sâu như hang động, gương mặt vặn vẹo gầm lên: “Tại sao ngươi không giết ông ta? Vì sao ngươi không hạ thủ? Hay là ngươi tình cũ còn chưa hết? Trong lòng ngươi vẫn còn nhớ nhung ông ta đúng không? Diện mạo của ông ta đã như thế, ngươi còn... Ngươi có tin bây giờ ta phái người đi giết ông ta, để ông ta mất tích một cách bí ẩn ở Bạch Vân thành hay không?”
Lục Quan Hải đứng bên cạnh cửa sổ cũng không quay đầu lại: “Được, tốt nhất ngươi đi làm ngay đi.”
“Ngươi...”
Sở Vân Tôn cười như điên cuồng: “Ngươi không nên ép ta. Ngươi có biết vì ngươi, chuyện gì ta cũng làm được hay không. Ta có thể hủy diệt hết thảy.”
Hắn giống như một người điên, trên người không còn phong độ và khí chất của một Thành chủ nữa.
Lục Quan Hải chậm rãi quay người lại.
Đây là một nữ tử có dung mạo thanh lệ lạ thường. Mặt của nàng rất nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay.
Ngũ quan của nàng rất tinh xảo, chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật được khắc ra từ kiếm đao.
Làn da của nàng trắng như tuyết.
Mái tóc đen dài, lông mày đậm như đao để lộ sự cứng cỏi và quyết tuyệt.
Nàng không phải loại người trời sinh đã có quý khí, nhưng trên người nàng lại mang theo một sự thanh lãnh cao ngạo không dính khói lửa trần gian, khiến người ta nhìn lần đầu tiên sẽ sinh ra cảm giác không dám lại gần.
Nếu là giống đực, nhất định còn có cảm giác muốn chinh phục.
Giống như một thanh kiếm không lớn nhưng lại đủ cứng cỏi, khiến người ta chỉ muốn một tay nắm lấy nó, tùy ý huy sái.
“Đinh Tam Thạch có một đệ tử tên Lâm Bắc Thần, bây giờ chính là Giáo hoàng Kiếm Chi Chủ Quân thần điện, còn là...”
Nàng lên tiếng nói.
Sở Vân Tôn cười lớn cắt ngang: “Ta biết, đêm qua hắn còn giết mười bốn Thiên Nhân, trong đó bao gồm luôn cái tên phế vật tự đại Tống Thu Vũ, ha ha, nhưng như vậy thì sao? Ngươi sẽ không cho rằng một Lâm Bắc Thần nho nhỏ thì có thể lật trời được sao?”
Lục Quan Hải nói: “Vừa rồi ta nhận được tin tức, Lâm Bắc Thần đã gặp được Thẩm Tiểu Ngôn ở Thất Tinh Tụ Kiếm Lâu, cầu kiếm thành công, sau đó một người một kiếm tiêu diệt Bạch Phát Phi Giáp tộc.”
Biểu hiện của Sở Vân Tôn đang nằm trên mặt đất hơi ngưng lại.
“Nói như vậy, hắn có thực lực có thể đối kháng mười bốn thế lực kiếm đạo đỉnh cấp?”
Hắn nhìn chằm chằm trần nhà.
Lục Quan Hải không nói gì.
“Như vậy, chúng ta thật sự không thể giết chết Đinh Tam Thạch ở phủ Thành chủ. Tên đồ đệ này của ông ta có chút dọa người.”
Sở Vân Tôn đến trước mặt Lục Quan Hải, vô cùng thành khẩn khom người: “Quan Hải, ta cảm ơn nàng đã một lần nữa cứu cái mạng chó của ta.”
Biểu hiện của Lục Quan Hải cũng không có gì thay đổi.
Nàng nói tiếp: “Ta đã cho Đinh Tam Thạch danh ngạch tham gia đại hội luận kiếm.”
“Cái gì?”
Gương mặt Sở Vân Tôn bắt đầu vặn vẹo: “Tại sao ngươi lại có thể làm như vậy?”
Lục Quan Hải vẫn không nhanh không chậm nói: “Đinh Tam Thạch là đại sư huynh Kiếm Tiên viện. Trước khi Viện thủ Kiếm Tiên viện mất tích đã để lại một thủ dụ, miễn đi tội nghiệt của Đinh Tam Thạch, để ông ấy tiếp nhận viện thủ. Truyền thừa Kiếm Tiên là tài sản Kiếm Tiên viện, ta không có lý do không cho Đinh Tam Thạch tham gia đại hội luận kiếm.”
Sắc mặt Lục Quan Hải vẫn không hề có chút biểu cảm nào.
Khi nàng nói chuyện, bên trong ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh thấu xương.
Sở Vân Tôn bắt đầu thở dốc, giống như chứng động kinh phát tác. Hắn tức giận hét lớn: “Vậy thì thế nào? Ta là Thành chủ, một câu của ta có thể phế bỏ quyết định của viện thủ trước đó.”
“Nhưng ngươi không có.”
Lục Quan Hải thản nhiên nói.