Rất nhiều quyền lực thuộc về thành chủ không cách nào chứng thực một cách chân chính.
Câu nói này tựa như một cái gai đâm thẳng vào tim Sở Vân Tôn.
Hắn cười lên, rống giận như một tên điên, bắt đầu đập phá điên cuồng đồ đạc trong phòng.
Lục Quan Hải chỉ lẳng lặng đứng xem, cũng không ngăn cản.
“Ta muốn đi giết lão già kia, giết ông ta, giết ông ta...”
Biểu hiện của Sở Vân Tôn giống như một con dã thú đã mất đi lý trí.
Lục Quan Hải bước qua, một bàn tay đưa ra.
Bốp.
Sở Vân Tôn bị quất bay ra ngoài, va thật mạnh vào vách tường trong phòng, lại bắn trở về, ngã rầm xuống đất, nửa ngày sau cũng không đứng dậy được.
Hắn ngửa mặt lên trời, chưởng ấn in rõ trên gương mặt, khóe miệng và lỗ mũi chảy đầy máu tươi.
Nhưng hắn lại vô cùng vui vẻ và hưng phấn. “Tiếp tục đi.”
Vị Thành chủ Bạch Vân thành lớn tiếng quát: “Đánh ta đi, Quan Hải, ngươi đã rất lâu rồi không có đánh ta, tiếp tục đánh ta đi.”
Lục Quan Hải cũng không tiếp tục ra tay.
Nàng giống như không nghe thấy, vẫn nói tiếp đề tài của mình: “Nói chính xác, Đinh Tam Thạch chỉ đạt được một phần tư danh ngạch, bởi vì ông ta chỉ có quyền dự thi, không có quyền lập đội. Muốn tham gia đại hội luận kiếm, trước khi đại hội bắt đầu, ông ta nhất định phải tìm được thế lực võ đạo đồng ý tiếp nhận ông ta.”
Sở Vân Tôn lau vết máu nơi khóe miệng và chóp mũi: “Nói như vậy, Lâm Bắc Thần cũng phải tự cầu danh ngạch?”
Lục Quan Hải gật đầu.
“Ha ha ha, thú vị thật, ta ngược lại muốn biết có ai muốn tiếp nhận cặp sư đồ này không.” Sở Vân Tôn cười rất vui vẻ.
“Cho nên, ngươi hãy làm tốt chuẩn bị tham gia đại hội luận kiếm đi.”
Ánh mắt Lục Quan Hải sắc bén nhìn chằm chằm Sở Vân Tôn.
Sở Vân Tôn nghiến răng nói: “Đương nhiên, ta đã nói qua, vì ngươi, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. Bây giờ đến khi đại hội luận kiếm bắt đầu còn ba ngày nữa. Ba ngày sau, ta có thể hoàn thành lần thuế biến cuối cùng. Ai dám cản ta, ta giết người đó. Ta nhất định sẽ lấy được truyền thừa Kiếm Tiên cho ngươi.”
“Được.”
Lục Quan Hải nói, sau đó lại tát một cái nữa.
Bốp.
Cơ thể Sở Vân Tôn bay ngược ra ngoài bảy trăm hai mươi độ, lộn nhào thêm ba trăm sáu mươi độ nữa mới nặng nề đập vào vách tường.
Hắn rơi xuống đất, biểu cảm rất sung sướng: “Đúng, chính là như vậy. Đánh ta đi, mau đánh ta đi. Ô ô ô... ta vui lắm.”
...
...
Kiếm Tiên viện.
Rực rỡ hẳn lên, triều khí phồn thịnh.
Nụ cười trên gương mặt các kiếm sĩ áo trắng chưa hề biến mất.
“Kiếm Tiên viện rất lâu rồi không có náo nhiệt như vậy.” Thì Trung Thánh vui mừng nói. Ông đang cùng với các đệ tử luyện kiếm.
Trở về.
Cảm giác trước kia một lần nữa quay lại.
Chỉ là tiểu sư muội Doãn San không biết vì sao, sau khi từ Thất Tinh Tụ Kiếm lâu trở về, có chút mất hồn mất vía, luyện kiếm cũng không luyện, chỉ ngồi ngẩn người bên cạnh cái giếng cổ dưới gốc cây già, thông qua nước giếng phản chiếu quan sát dung nhan của mình.
“Cái gì? Ngươi muốn nuôi lợn?”
Tiếng kinh hô của Lâm Bắc Thần từ trong phòng truyền ra.
Giọng nói của Đinh Tam Thạch cũng có thể nghe thấy: “Đám heo này chính là dị thú. Ngươi cướp được bốn con phi trư, vừa lúc một đực ba cái, dùng để gây giống tuyệt đối là một con đường tắt phát tài.”
“Sư phụ, ngươi muốn nuôi heo thật sao?” Lâm Bắc Thần nửa tin nửa ngờ.
Đinh Tam Thạch nói: “Đương nhiên, trong lúc ta lang thang ngoài giang hồ, đã từng thay người khác nuôi heo.”
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt mi tâm của mình: “Điều này cũng đúng. Với cái tên này của ngươi, ngươi mà không chăn heo thì có lỗi với dân trong nghề quá.”
Phi trư đáng tiền như thế, nuôi heo đích thật có thể phát tài. Quyết định như vậy đi.
Sau đó, hai người nói đến chuyện danh ngạch đại hội luận kiếm.
“Cái gì? Còn cần mình tự lập tổ đội?”
Lâm Bắc Thần mở to hai mắt: “Không đúng? Không phải nói Kiếm Tiên viện chúng ta ngay từ đầu đã có danh ngạch thuộc về mình sao?”
“Tin tức trước kia lỗi thời rồi.”
Đinh Tam Thạch nghiêm túc nói: “Tình huống thay đổi. Bây giờ, nếu muốn đoạt được truyền thừa Kiếm Tiên, chúng ta nhất định phải mau chóng tìm người để lập đội, đạt được danh ngạch, nhất là ngươi đấy.”
Hai tay Lâm Bắc Thần chống cằm: “Hôm nay không phải ngươi đi gặp tình nhân cũ sao? Tại sao lại mang về một kết quả như vậy?”
Đinh Tam Thạch giống như bị giẫm phải đuôi mèo, lập tức nhảy dựng lên, thất kinh nói: “Ngươi... Làm sao ngươi biết? Ngươi nói bậy nói bạ gì thế? Ai nói cho ngươi biết?”
“A, là sự thật? Đúng là có tật giật mình.”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút: “Ta không nói cho ngươi biết là tiểu sư thúc nói cho ta biết đâu.”
Đinh Tam Thạch nghe xong, một câu cũng không nói, quay người bước ra ngoài. Một lúc lâu sau, ông quay trở về.
“Sư phụ, ngươi đây là...”
Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.
“Ta đã đánh tiểu sư thúc của ngươi.”
Đinh Tam Thạch mặt không thay đổi: “Bây giờ, chúng ta nói đến chuyện đại hội luận kiếm. Nếu chúng ta không còn cách nào, danh ngạch của ta, ngươi lấy đi. Nhưng ngươi phải nghĩ cách tìm người đồng ý gia nhập tổ đội với ngươi.”
“Cho nên, danh ngạch có thể chuyển nhượng sao?”
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa vuốt mi tâm của mình.
Trong lòng hắn có một suy nghĩ to gan.
“Đừng nghĩ đến chuyện đi ăn cướp nhé.”
Đinh Tam Thạch trực tiếp tạt một chậu nước lạnh vào suy nghĩ lớn mật của Lâm Bắc Thần. “Ngươi nhìn ra được?”
Lâm Bắc Thần kinh hãi, không nghĩ đến lão Đinh lại hiểu rõ hắn như thế.
Đinh Tam Thạch hừ lạnh một tiếng: “Ngươi vểnh cái mông lên, ta cũng có thể nhìn thấy cổ họng của ngươi.”
“Thô tục.”
Lâm Bắc Thần thể hiện sự khinh bỉ đối với ví von của sư phụ mình.
Lão Đinh vẫn chưa yên tâm: “Có lần một lần hai, nhưng không được tiếp tục lần ba lần bốn. Ngươi diệt Bạch Phát Phi Giáp tộc cũng được xem là có lý do. Hội nghị liên minh đế quốc Trung Ương còn có thể bỏ qua cho ngươi. Nhưng nếu ngươi ra tay đối phó với các thế lực kiếm đạo khác, nó sẽ có tác dụng bắn ngược, chính là trời long đất lở.”
Lâm Bắc Thần gãi đầu: “Ngươi nói giống như ta là một tai họa vậy.”
Đinh Tam Thạch nói: “Làm sao? Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Ngươi có thể nhận biết mình một chút hay không?”