“Sư phụ, ngươi đang công kích người thân đấy.”
Lâm Bắc Thần cả giận nói: “Ngươi bởi vì ta biết được ngươi lén đi gặp tình nhân cũ, cho nên ngươi thẹn quá hóa giận sao?”
Da mặt Đinh Tam Thạch co rúm, thản nhiên nói: “Ta không có, nàng ấy cũng không phải, ngươi đừng có nói mò.”
Phủ nhận chính là thừa nhận.
Lâm Bắc Thần mỉm cười nói: “Sư phụ, lão nhân gia ngươi yên tâm đi. Ngươi hiểu rõ ta như thế nào mà. Con người ta sợ chết nhất, chỉ có trăm phần trăm xác định không nguy hiểm ta mới nhảy ra ngoài khi dễ người. Còn chuyện nguy hiểm, ta tuyệt đối không làm. Ta đã dập tắt suy nghĩ đi ăn cướp danh ngạch rồi, ta sẽ thương lượng với bọn họ.”
Lúc này, Đinh Tam Thạch mới hơi yên tâm.
Lâm Bắc Thần lại nói: “Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại. Lão nhân gia ngươi hơi yếu, ngươi nhất định phải tham gia trận chiến cao cấp như đại hội luận kiếm này sao? Mặc dù Viêm Ảnh sư tỷ không quá tán thành ngươi, nhưng nếu ta mang tro cốt của ngươi về, có lẽ tỷ ấy sẽ rất thương tâm.”
“Nghiệt đồ.”
Đinh Tam Thạch quát: “Ngươi biến ra ngoài cho ta.”
Lâm Bắc Thần cười hì hì chạy ra ngoài.
Đến cửa, hắn dừng lại, ném qua hai quả Thúy: “Hãy lo bồi bổ đi.”
Đinh Tam Thạch dở khóc dở cười.
....
....
“Ngươi đồng ý?”
Trụ sở Văn Hương kiếm phủ, Nhan Như Ngọc nghe xong mục đích của Lâm Bắc Thần đến, tâm trạng đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Thần cười khổ: “Cũng không còn cách nào. Thành chủ Bạch Vân thành đã chia tách danh ngạch Kiếm Tiên viện. Bây giờ ta là nhân sĩ không được chứng nhận. Ta muốn tham gia đại hội luận kiếm, nhất định phải mượn danh ngạch người khác.”
“Ngươi ngược lại rất thẳng thắn.”
Nhan Như Ngọc nhìn hắn: “Được, ta có thể cho ngươi mượn một danh ngạch của Văn Hương kiếm phủ.”
“Ân tái tạo của Nhan tỷ tỷ, ta nguyện lấy thân báo đáp.”
Lâm Bắc Thần cười hì hì: “Nhưng ta có thể mượn thêm ba bốn danh ngạch nữa không?”
“Ba bốn?”
Nhan Như Ngọc nghe xong, liền cười khẩy: “Văn Hương kiếm phủ ta chỉ có năm danh ngạch, tại sao ngươi không mượn hết đi?”
“Nếu Nhan tỷ tỷ đồng ý cho hết.”
Lâm Bắc Thần chớp mắt nói: “Ta cũng có suy nghĩ này.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Nhan Như Ngọc một tiếng từ chối.
“Đại hội luận kiếm lần này, Văn Hương kiếm phủ cũng chỉ có ba sư đồ Nhan tỷ tỷ thôi sao?” Lâm Bắc Thần cười nói: “Năm danh ngạch, các ngươi cũng không đủ mà.”
Nhan Như Ngọc nói: “Tối đa cũng chỉ cho ngươi mượn hai.”
“Nhan tỷ tỷ, con người ta tương đối thô...”
Lâm Bắc Thần lại nói: “Ta cũng xin phép nói thẳng, thực lực của Từ Uyển muội muội và Mị Nhi muội muội... Ừm, nếu tham gia đại hội luận kiếm, ta sợ hai người các nàng chịu không được.”
Từ Uyển bên cạnh ngượng ngùng cúi đầu.
Nàng chỉ là Thiên Nhân cấp một, đúng là không có tư cách tham gia đại hội luận kiếm.
Hồ Mị Nhi thực lực yếu hơn lập tức vỗ bàn: “Sư phụ...”
Lâm Bắc Thần giật mình.
Cô nàng này không nhịn được rồi sao?
Hắn nghe Hồ Mị Nhi nói tiếp: “Sư phụ, Thần ca ca nói đúng. Thực lực của con còn chưa đủ tư cách lên đài. Cho nên, con nguyện ý tặng danh ngạch của mình cho Thần ca ca.”
Nhan Như Ngọc: “...”
Nàng có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Từ lúc gặp được Lâm Bắc Thần, đệ tử phản nghịch nhất của nàng lập tức không còn tỉnh táo, việc gì cũng nghe theo Lâm Bắc Thần. Quan trọng là hai người không hề có bất kỳ quan hệ gì, chỉ miễn cưỡng xem như bằng hữu mà thôi.
“Sư phụ...”
Từ Uyển đỏ mặt, cúi đầu, tiếng như muỗi vo ve, nhả ra từng câu không được rõ chữ: “Danh ngạch của con... cũng có thể... có thể tặng cho Lâm đại ca.”
Nhan Như Ngọc: “...”
Nàng dạy đệ tử của mình như thế nào vậy?
Nghiệp chướng.
Tụi nó có biết danh ngạch đại hội luận kiếm trân quý đến cỡ nào không?
Nếu bán ra ngoài, ít nhất cũng kiếm được năm trăm huyền thạch.
Thao tác thỏa đáng, bán hơn một ngàn cũng không phải không có khả năng. Lâm Bắc Thần đã lây chứng não tật cho hai đệ tử bại gia của nàng sao?
Lẽ nào lại như vậy?
Sao có thể đồng ý được?
Nhan Như Ngọc hừ một tiếng: “Được, vậy ta cho ngươi mượn bốn danh ngạch.”
Lâm Bắc Thần đại hỉ: “Đa tạ Nhan tỷ tỷ, ta nguyện ý làm trâu cho ngươi.”
Hồ Mị Nhi tò mò hỏi: “Không phải làm trâu làm ngựa sao?”
“Này, ngươi không hiểu được đâu.”
Lâm Bắc Thần kiên nhẫn giải thích: “Con ngựa yếu lắm, ngoại trừ cưỡi thì không còn dùng làm gì được nữa. Trâu thì lợi hại hơn, chất phác, trung thực, chịu được mệt nhọc. Chỉ cần ngươi cho nó ăn cỏ, nó có thể làm bất cứ chuyện gì cho ngươi.”
“Cũng đúng.”
Hồ Mị Nhi có chút tán đồng gật đầu, mặt mày hớn hở: “Hihi, vậy về sau ta nhất định sẽ cho ngươi ăn cỏ nhiều hơn.”
“Thôi bỏ.”
Lâm Bắc Thần trực tiếp giơ ngón tay cái lên.
Hồ Mị Nhi nói: “Cho ngươi ăn cỏ, ngươi sẽ làm tốt, không được lười biếng.”
“Tuyệt không lười biếng.”
Lâm Bắc Thần vỗ ngực cam đoan.
Nhan Như Ngọc lại hừ một tiếng: “Bốn danh ngạch có thể cho ngươi, nhưng ta có điều kiện.”
Lâm Bắc Thần nói: “Nhan tỷ tỷ cứ nói.”
Nhan Như Ngọc nói: “Thứ nhất, danh xưng đoàn đội vẫn là Văn Hương kiếm phủ. Thứ tự và vinh dự cuối cùng cũng thuộc về Văn Hương kiếm phủ. Thứ hai, ngươi cho ai bốn danh ngạch nhất định phải được sự đồng ý của ta, không thể tùy tiện tìm một người không đủ tư cách, làm lãng phí danh ngạch.”
Lâm Bắc Thần nghe xong liền hỏi: “Nếu chẳng may chúng ta một đường giết đến trận chung kết, đoạt được truyền thừa Kiếm Tiên thì sao?”
“Khả năng cực kỳ thấp.”
Nhan Như Ngọc cũng không ôm hy vọng quá lớn với giải quán quân, nhưng nàng vẫn nói: “Nếu ngươi thật sự đoạt được giải quán quân, ngươi có thể lấy đi truyền thừa Kiếm Tiên. Phần thưởng và danh dự đều thuộc về Văn Hương kiếm phủ ta.”
“Thành giao.”
Lâm Bắc Thần trực tiếp đồng ý, sau đó đưa tay.
Nhan Như Ngọc hơi do dự một chút, sau đó cũng đưa tay ra.
Ai biết được Lâm Bắc Thần lại nắm chặt tay của nàng, dùng sức nhéo nhéo, sau đó lại lắc lư mấy lần.
“Ngươi...”
Nhan Như Ngọc cực kỳ lúng túng, lập tức tránh thoát.
Lâm Bắc Thần nói: “Đây là lễ nghi đế quốc Bắc Hải ta, sau khi đạt thành hiệp nghị đều phải nắm tay.”
Sắc mặt Nhan Như Ngọc nhanh chóng khôi phục lại: “Ngươi đi chuẩn bị đi.”
“Được rồi, ta nhất định sẽ làm tốt, tuyệt đối không được để Nhan tỷ tỷ thất vọng.” Lâm Bắc Thần hài lòng quay người rời đi.
Thấy không?
Đối với một mỹ thiếu niên mà nói, tất cả đều đơn giản như vậy.