Người bay ngược ra ngoài là Chân Như Long.
Cực Thượng Tam Quang kiếm trong tay ông, hai thanh đã bị bẻ gãy, một thanh bị ngoại lực cường đại chém ngược vào cơ thể, vết thương nhìn thấy mà giật mình gần như chặt đứt cơ thể ông ta.
Vết thương đã bị huyền khí ám kim dị chủng ô nhiễm. “Mạnh thật... phốc.”
Chân Như Long loạng choạng đứng lên, nhưng một câu còn chưa nói hết, vầng sáng màu vàng sậm đã lấp lóe trên mặt, há miệng phun ra một ngụm huyết tiễn.
Trong máu còn lẫn theo từng tia sáng màu vàng.
Lâm Bắc Thần vội vàng đánh tới một luồng ánh sáng màu xanh thẳm.
Dù sao vừa rồi người này còn khen hắn.
Khen tương đương với sữa.
Bây giờ hắn ném sữa đến, xem như có qua có lại.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Bắc Thần cảm thấy ngoài ý muốn chính là, năng lực trị liệu lần này gặp trở ngại rất lớn. Huyền khí ám kim dị chủng đã triệt tiêu hiệu quả trị liệu.
“Cảnh tượng này rốt cuộc vẫn xuất hiện sao?”
Lâm Bắc Thần ý thức được huyền khí ám kim dị chủng tuyệt đối còn có sức mạnh đẳng cấp cao hơn so với Tiên Thiên Huyền Khí.
Lần trước xuất hiện tình huống này là khi Lâm Bắc Thần dùng cảnh giới Tông sư võ đạo trị liệu thương thế cho Cao Thắng Hàn.
Cho nên, có thể đưa ra kết luận như sau.
Thuật trị liệu được thúc giục bởi huyền khí Thủy hệ, hiệu quả phát huy sẽ lớn hơn khi cùng một cảnh giới, hoặc vết thương do lực huyền khí và lực nhục thân cùng cấp bậc tạo ra.
Một khi sức mạnh gây ra tổn thương vượt qua cảnh giới trị liệu, hiệu quả sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Giống như hiện tại, Lâm Bắc Thần liên tục thi triển sáu bảy lần nhưng thương thế của Chân Như Long khôi phục rất chậm. Vết thương không khép lại, huyết dịch trộn lẫn dị vật ám kim vẫn chảy ra ngoài.
Cũng may khí tức sinh mệnh đã ổn định lại.
“Đa tạ.”
Sắc mặt Chân Như Long trắng bệch, nói một câu cảm ơn, sau đó tiến tục phóng vào vòng chiến.
Mãnh nhân.
Đương nhiên, so sánh với “Vệ Danh Thần” trước mắt đã mất đầu mà vẫn còn chiến đấu được thì còn kém một chút.
Lâm Bắc Thần biết, thế cục đã đến lúc đáng sợ nhất.
Lúc này, nếu mọi người không đoàn kết, chờ đợi bọn họ chính là bại cục. Bất cứ kẻ nào cũng không thoát khỏi chữ “chết”.
Hắn mang theo đại ngân kiếm phóng vào trong chiến trường. “Xạ Kim Đại Kiếm Ấn.”
Thiên Nhân Kỹ tái xuất.
Kiếm ảnh màu vàng nhạt thoát kiếm mà ra.
Một khi bị bắn trúng, lập tức hóa thành kim thân. Vẫn có lực uy hiếp rất lớn.
Vù vù.
Hai “mắt” Hình Danh Thần bắn ra hồng mang. Đinh đinh.
Ánh sáng Xạ Kim Đại Kiếm Ấn trong nháy mắt ảm đạm tiêu tán.
Hai tay Hình Danh Thần cầm một thanh đại kiếm đang nhuộm dần ám kim, kiếm chiêu tinh diệu, lực lớn vô cùng. Một kiếm chém ra, nhanh như chớp giật, có người lập tức bị chém bay.
Oành.
Hoa Phi Hoa của Văn Hương kiếm phủ phun máu bay ngược ra ngoài.
“Khói lửa bốc lên, giang sơn bị vong, long kỳ quyển ngựa hí dài, kiếm khí như sương, tâm mênh mông như nước hoàng hà, hai mươi năm ngang dọc ai có thể chống đỡ...”
Tiếng nhạc hùng hồn đột nhiên vang vọng toàn bộ không gian dưới đất.
Lâm Bắc Thần đã mở ra đoàn chiến BGM.
Đây chính là ca khúc mà hắn đã tải sẵn, chính là để ứng phó tràng diện này.
Ý chí chiến đấu hùng hồn, khẳng khái nhanh chóng tràn ngập toàn bộ không gian dung nham. Mọi người chỉ cảm thấy ý chí chiến đấu đang điên cuồng thiêu đốt.
Cơ thể và trạng thái tinh thần lập tức đạt đến trạng thái đỉnh phong tốt nhất.
Chỉ có Hình Danh Thần là không hưởng thụ được BGM.
Thế cục dường như có chút chuyển biến tốt đẹp.
Trong một đám cường giả vây công Hình Danh Thần, chỉ có Mai Họa Sóc và vị nữ quan viên thần bí Lâm đại nhân là có chiến lực mạnh nhất, tiếp theo là Hoa Phi Hoa và Lục Quan Hải.
Chân Như Long bị trọng thương chỉ miễn cưỡng ủng hộ, dần dần không cách nào tham gia vào, không tạo thành ảnh hưởng đối với cục diện chiến đấu.
Trong thời gian ngắn, mọi người miễn cưỡng duy trì sự cân bằng kỳ lạ. Lúc này, Lâm Bắc Thần gia nhập vòng chiến.
Vù vù vù.
“Kiếm nhất, kiếm nhị.”
Kiếm Thập Thất đánh ra.
Kiếm khí vô hình đâm vào mi tâm và tim Hình Danh Thần.
Xùy.
Kiếm khí xuyên thấu.
“Được rồi sao? Không đúng...”
Lâm Bắc Thần cuồng hỉ nhưng lập tức hắn nhận ra điểm không ổn.
Kiếm khí kiếm nhất và kiếm nhị đích thật đã xuyên qua mi tâm và tim của Hình Danh Thần, nhưng chỉ lưu lại hai cái lỗ máu ở hai vị trí này mà thôi, trong nháy mắt đã được lấp đầy.
“Mả mẹ nó, lại biến thành phim khoa học viễn tưởng rồi sao? Kẻ hủy diệt? Người máy chất lỏng?”
Lâm Bắc Thần mở to mắt như một con chó ngốc.
Huyền khí dị chủng không ngừng nhuộm dần. Cơ thể Trưởng lão Bất Diệt Kiếm Tông đã bị cải tạo hoàn toàn, biến thành con quái vật bất tử dị chủng không phải người.
Thế thì còn đánh như thế nào? Tình huống không đúng lắm.
Chi bằng trực tiếp nhường đường, để con hàng này xông vào tận cùng nhất, đến chỗ Ảm Nguyệt Thánh Tử bị phong ấn mà đối cứng?
Cuộc chiến tiếp tục.
Oành.
Mai Họa Sóc cũng bị đánh bay ra ngoài.
Phun máu giữa không trung.
“Lui.”
Lục Quan Hải nhìn đệ tử Bạch Vân thành may mắn còn sống sót, lớn tiếng quát: “Các ngươi mau rời khỏi nơi này, phong ấn dung nham đi.”
Tiêu Nhiên lập tức mang theo số đệ tử Bạch Vân thành không còn sót lại bao nhiêu lui bước vào chỗ sâu đường hành lang.
Mai Lâm nhìn trung tâm chiến trường, sau khi hơi do dự một chút, hắn không thể không hộ tống sư huynh đệ đồng môn theo sát đệ tử Bạch Vân thành lui lại.
Mặc dù không muốn thừa nhận mình không bằng Lâm Bắc Thần, nhưng cục diện chiến đấu bây giờ, trước khi Lôi kiếm của hắn chưa nạp điện xong, hắn không cách nào nhúng tay vào.
Lâm Bắc Thần cầm theo đại ngân kiếm, sau khi chiến đấu, không ngừng ném sữa cho các cường giả Thiên Nhân.
“A...”
Chân Như Long lại phát ra tiếng kêu thảm.
Ông ta bị Hình Danh Thần một tay giữ cổ, trực tiếp vặn gãy xương cổ.
Huyền khí ám kim dị chủng kinh khủng giống như ngọn lửa dũng mãnh lao vào bên trong cơ thể ông ta.
“Đi mau.”
Ông ta gào thét, thôi động chút sức mạnh cuối cùng để tiến hành tự bạo, yểm hộ mọi người rút lui.