Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1661 - Chương 1661: Chết

Chương 1661: Chết

Đột nhiên, một hấp lực kỳ lạ tuôn ra từ cổ tay Hình Danh Thần đang bóp chặt cổ ông ta, trong nháy mắt cưỡng ép hấp thu huyền khí rút ra từ cơ thể Chân Như Long.

Vị Tộc trưởng Cực Thượng Tam Quang tộc giống như một quả khí cầu thoát hơi, bị ép khô thành một tấm da người khô quắt.

Còn cơ thể Hình Danh Thần thì bành trướng thêm một phần.

Quang diễm ám kim lưu động bên ngoài cơ thể của hắn cũng tăng thêm một phần.

“Sư huynh.”

Chân Như Giao đang rút lui đằng sau nhìn thấy cảnh này, mắt mở to như muốn nứt ra, rống to một tiếng thê lương, quên mình đánh tới Hình Danh Thần.

Oành.

Kiếm quang ám kim lóe lên.

Chân Như Giao hóa thành huyết vụ, nổ tung đầy trời.

Thực lực không bằng đại Thiên Nhân, hiển nhiên hắn ngay cả tư cách bị hút thành người khô cũng không có.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người phát run trong lòng. Không ngăn được.

Mặc dù chỉ là một sức mạnh hình chiếu, nhưng sự cường đại của tên quái vật này đã vượt ra khỏi phạm trù nhân loại.

Cho dù mọi người liên thủ, tiếp tục chiến đấu, nhưng dường như không có hy vọng thủ thắng.

Lâm Bắc Thần bắt đầu cân nhắc có nên lộ áo lót ra ngoài ánh sáng, hay là trực tiếp mở ra tiểu hắc ốc kéo Hình Danh Thần vào trong đơn đấu.

Nhưng cân nhắc đến mọi người, không chỉ đệ tử Bạch Vân thành mà còn có cường giả Thiên Nhân đến từ các khu vực trong đại lục Trung Ương, kiến thức của mọi người mạnh hơn đám sư thúc nhà quê Bạch Vân thành rất nhiều. Nếu chẳng may bị bọn họ nhìn ra được mánh khóe, chẳng phải là...

Thôi thì tùy tình huống vậy.

“Mau lui lại.”

Lục Quan Hải cũng lớn tiếng thúc giục.

Vị nữ nhân cao ngạo thanh lãnh này đã bắt đầu lo lắng.

“Không thể lui được nữa.”

Toàn thân Sở Vân Tôn đẫm máu, điên cuồng hét lớn: “Chúng ta nên giữ vững đường hành lang này. Nếu không, tất cả sẽ phí công nhọc sức.”

Máu chảy ra từ trên người hắn đã hiện lên màu ám kim, là người bị thương nặng nhất trong đám người bị thương. Cho dù trên đỉnh đầu vẫn được Lâm Bắc Thần ném sữa màu xanh biếc nhưng vẫn không cách nào khép lại.

“Còn bao lâu nữa?”

Mai Họa Sóc phun ra từng ngụm máu, hỏi.

Lục Quan Hải đáp: “Khoảng một nén nhang.”

Hoa Phi Hoa nói: “Thủ không được nữa rồi. Bây giờ, chúng ta ngay một khắc cũng thủ không được, làm sao trụ nổi một nén nhang?”

Sao?

Lâm Bắc Thần giống như nằm mộng.

Bọn họ đang nói cái gì vậy?

Bọn họ dường như đang định làm một chuyện gì đó sau lưng hắn?

Dưới sự dẫn dắt của Mai Lâm và Tiêu Nhiên, đệ tử bình thường của Bạch Vân thành cùng các Trưởng lão ba thế lực kiếm đạo đều lui về phía sau, tiến vào một con đường khác.

“Nơi này có trận pháp, hắn mở không được đâu, chỉ có thể mở từ bên trong mà thôi. Chỉ cần chúng ta thủ vững nơi này, chúng ta có thể tranh thủ thời gian.”

Sở Vân Tôn nghiến răng chống lại cơn đau nhức kịch liệt trong cơ thể.

Cơn đau do Huyền khí ám kim dị chủng tra tấn tuyệt không phải người bình thường có khả năng chịu đựng được.

Nhưng đau đớn lại giống như kích thích hắn. Khiến cho hắn bộc phát sức mạnh cường đại hơn.

Hai con ngươi của Sở Vân Tôn đã trở nên đỏ bừng như máu, giống như hai ao máu tươi. Hoa văn huyết sắc tràn ngập gương mặt của hắn chẳng khác nào hình xăm, đáng sợ mà dữ tợn.

Toàn thân hắn cũng phủ đầy quang diễm màu đỏ sậm, càng lúc càng tăng vọt.

“Nếu ta đánh mất chút lý trí sau cùng, hãy nhớ kỹ ước định của chúng ta.”

Sở Vân Tôn nhìn Lục Quan Hải.

Trên gương mặt tuyệt mỹ mà cao ngạo của Lục Quan Hải lần đầu tiên hiện ra vẻ không đành lòng.

“Ha ha ha...”

Sở Vân Tôn cuồng tiếu, nghĩa vô phản cố bay vụt về phía Hình Danh Thần.

Hắn giống như dã thú, lợi dụng hai tay, hai chân và răng của mình để chiến đấu.

Sở Vân Tôn bộc phát sức mạnh như vậy, nhất thời đã mơ hồ chặn được công kích của Hình Danh Thần.

Lực tà ma phụ thân sao?

Lâm Bắc Thần hít sâu một hơi, lợi dụng Huyền khí nhanh chóng khép lại vết thương trên cơ thể mình.

Lúc trước, hắn vẫn luôn hoài nghi Sở Vân Tôn rất có thể là tín đồ tà ma. Bây giờ xem ra, sức mạnh tồn tại trên người vị tân Thành chủ này hiển nhiên đến từ Thiên Ngoại Tà Ma.

Trong khoảnh khắc, Sở Vân Tôn rơi xuống hạ phong.

Răng rắc.

Cánh tay trái của hắn bị Hình Danh Thần bẻ gãy.

Cái miệng ngay rốn Hình Danh Thần mở thật to, lộ ra hàm răng như xương trắng, nuốt chửng cánh tay cụt của Sở Vân Tôn, giống như con thỏ nhai củ cà rốt.

Tàn nhẫn mà dã man.

Lông mày Lâm Bắc Thần nhướng lên.

Đây là người được gọi là Chủ giáo Đại Hoang Thần Điện sao? Có khác Thiên Ngoại Tà Ma ở chỗ nào không?

“Cùng nhau liên thủ.”

Tộc trưởng Phong Lôi Đại Kiếm tộc Mai Họa Sóc lớn tiếng nói.

Ông hé miệng nuốt vào một hoàn thuốc, Huyền khí bên trong cơ thể tự nhiên tăng vọt, trong nháy mắt chạm đến cảnh giới Thiên Nhân cấp chín, một tay cầm kiếm, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một luồng hồng quang gia nhập cuộc chiến.

Hoa Phi Hoa quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần. “Đừng cô phụ Tiểu Nhan.”

Nàng nói.

“Sao?”

Lâm Bắc Thần ngẩn người.

Hoa Phi Hoa không nói một lời, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, dây cột tóc trên đầu nổ tung, hoa trâm vỡ nát, biến thành từng luồng sương mù đỏ thắm, tràn ngập ra ngoài.

Kỳ hương xông vào mũi. Ầm ầm ầm.

Từng món trang sức, còn có túi thơm, dây thắt lưng, toàn bộ đều nổ tung, phóng ra từng luồng hương vụ đủ mọi màu sắc.

Giống như những đóa hoa đủ màu nở rộ.

Hương hoa kỳ lạ trong nháy mắt tràn ngập quanh thân của nàng. Tựa như tiên tử bên trong vườn hoa xuân.

Nàng hít sâu một hơi, hút toàn bộ hương vụ vào mũi, sau đó cả người sinh ra biến hóa không cách nào nghịch chuyển. Hoa lá tràn ngập da thịt, huyệt Thái Dương còn có hoa sinh ra, tóc cũng biến thành hoa...

Một chiêu Vạn Tử Thiên Hồng Nhất Kiếm Xuân của Văn Hương kiếm phủ. Đây là chiến kỹ cấm kỵ.

Sau khi thi triển, nhẹ thì biến thành hoa yêu nửa người nửa hoa, nặng thì chết không có chỗ chôn.

Hoa yêu Hoa Phi Hoa bạo phát khí tức, khó khăn lắm mới đạt đến cảnh giới Thiên Nhân cấp chín.

“Giết.”

Nàng khoác tay, vô số cánh hoa biến thành kiếm khí tập sát đến.

Nàng cũng gia nhập chiến trường.

Bình Luận (0)
Comment