Ầm ầm.
Tiếng nổ kinh thế hãi tục một lần nữa vang lên.
Một bóng người từ trong vòng chiến bay ra ngoài, nện vào vách đá thật mạnh, gần như muốn khảm vào.
Tinh thần mọi người cuồng loạn.
“Là Vệ Danh Thần.”
Mai Lâm hô lớn.
Bị đánh bay ra ngoài chính là quái vật vô địch Hình Danh Thần. Mọi người không cách nào át chế được tiếng reo hò.
Sau đó, tiếng hoan hô càng lúc càng lớn.
Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.
Xùy.
Đại ngân kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Hình Danh Thần, đính hắn vào vách đá. "A a a a..."
Hình Danh Thần phát ra tiếng gầm nhẹ, dường như đang bị đau.
Hắn huy kiếm chém về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần rút kiếm, nhanh chóng thối lui.
Trong rất nhiều phim điện ảnh truyền hình, quỷ xui xẻo bị nhân vật phản diện phản sát quá nhiều, hắn không muốn trở thành một trong số đó.
Tái chiến.
Lâm Bắc Thần đã toàn diện áp chế đối thủ.
Xùy.
Một cánh tay của Hình Danh Thần bị chém đứt.
“Cái loài bò sát hèn mọn ngươi, ngươi...”
Cái miệng rốn của hắn phát ra âm thanh tức giận.
Nhưng trong nháy mắt đã im bặt.
Bởi vì một kiếm của Lâm Bắc Thần đã đâm vào cái miệng rốn của hắn. Đâm thẳng, chém ngang.
Xùy.
Uy lực sắc bén vô song của đại ngân kiếm phát huy vô cùng tinh tế. Cho dù cơ thể Hình Thiên cứng cỏi, cũng vô pháp ngăn cản thanh kiếm cắt chém. Lưỡi kiếm xẹt qua nhục thể, mềm mại như mái tóc được gội bằng dầu gội Dove.
Lâm Bắc Thần một chiêu đắc thủ, không chút do dự. Không ngừng trảm xuống.
Kiếm quang như lưu quang.
Trong nháy mắt trăm kiếm chém qua.
Cơ thể Hình Danh Thần bị tách rời.
Huyết tuyến ám kim xuất hiện, cơ thể vỡ vụn thành những cục máu lớn nhỏ đều nhau, rơi xuống dung nham bên dưới, xèo xèo xèo biến thành tro bụi.
Chỉ còn một luồng năng lượng màu vàng sậm là còn lưu lại trên không trung, Năng lượng cực kỳ tinh khiết.
Không hề mang theo ba động ý thức.
Bởi vì ý thức đã bị đại ngân kiếm chém giết.
Từ đằng xa, đám người Mai Họa Sóc, Hoa Phi Hoa rốt cuộc thở phào một hơi.
Tim của mọi người cũng trôi lại xuống ngực, có cảm giác như trút được gánh nặng, may mắn sống sót sau tai nạn.
“Kết thúc rồi à?”
Sở Vân Tôn ý thức yếu ớt nhìn về phía chiến trường. Mặc dù ánh mắt đã trở nên mơ hồ nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí tức đáng sợ của địch nhân cường đại đã biến mất.
Hắn dường như hồi quang phản chiếu, hô hấp bình thường lại một chút.
Lâm Bắc Thần thu lấy năng lượng ám kim tinh khiết.
Kết thúc.
Con mẹ nó, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Chỉ một sức mạnh hình chiếu của Vệ Danh Thần đã khó đối phó như vậy. Chậc chậc chậc, thiết lập này không đúng lắm.
Ta một đường cưỡi thần trảm ma mới có được tu vi và địa vị như ngày hôm nay. Vì sao Vệ Danh Thần không đẹp trai bằng ta, hack không nhiều bằng ta nhưng lại mạnh đến như thế?
Chẳng lẽ đây chính là vị diện chi tử trong truyền thuyết?
Nên biết rằng, đối thủ lớn nhất của người xuyên việt chính là vị diện chi tử.
Không thể nào.
Vệ Danh Thần là kẻ thù lớn nhất của hắn?
Cảm giác rất khó chịu.
Lâm Bắc Thần nhảy xuống cầu gãy.
“Hắn sắp chết rồi.”
Lục Quan Hải ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Thần.
Khí tức của Sở Vân Tôn đã hoàn toàn suy nhược.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, sau đó ném ra Thủy Liệu Thuật.
Nhưng hắn chỉ đột phá tiểu cảnh giới, cũng không phải tấn thăng đại cảnh giới. Cho nên, thủy quang màu xanh thẳm cũng không thể nào cướp Sở Vân Tôn từ tay Tử Thần trở về.
Khoan đã?
Ở đây có một điểm mâu thuẫn.
Hắn dùng tu vi Thiên Nhân cấp bốn hệ năm giết chết Hình Danh Thần.
Nói cách khác, tu vi Hình Danh Thần thật ra vẫn là cảnh giới Thiên Nhân.
Như vậy, sức mạnh thuộc tính cũng không có gì khác biệt.
Thế thì vì sao hắn lại không cách nào trị liệu được thương thế do huyền khí ám kim tạo thành?
Lâm Bắc Thần liên tục tiến hành Thủy Liệu Pháp với Sở Vân Tôn. Vẫn không có hiệu quả như cũ.
Hắn nhìn Lục Quan Hải, lắc đầu.
Lục Quan Hải thở dài một tiếng.
Lúc này, mắt Sở Vân Tôn đột nhiên sáng lên, thần trí thanh tỉnh hơn trước. Hắn nhìn Lục Quan Hải, bên trong ánh mắt có sự không nỡ.
Đó không phải là ánh mắt trượng phu nhìn thê tử.
Mà giống như đứa bé quyến luyến mẫu thân của mình.
“Ta sắp chết rồi.”
Sở Vân Tôn chậm rãi nói: “Quan Hải, ngươi sắp được tự do. Cảm ơn ngươi đã chiếu cố ta thời gian vừa qua. Đáng tiếc, ta không thể tiếp tục bảo vệ ngươi được nữa. Cảm ơn ngươi đã nỗ lực vì Bạch Vân thành. Đáng tiếc, Bạch Vân thành không thể đền đáp ngươi được nữa.”
Lục Quan Hải không nói gì.
Gương mặt thanh lãnh cao ngạo của nàng hiện lên sự đau buồn.
Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình chứ.
Sở Vân Tôn mỉm cười, khóe miệng lại tràn ra vết máu ám kim.
Hắn nhìn Lâm Bắc Thần: “Tên gia hỏa ngươi, ta thật sự rất ghét ngươi.”
Lâm Bắc Thần bĩu môi.
Hắn lười tranh luận với người sắp chết.
“Nhưng ta không thể không thừa nhận, ngươi so với sư phụ rụt rè nhút nhát, thiếu quyết đoán, nhìn trước ngó sau của ngươi mạnh hơn rất nhiều.”
Sở Vân Tôn lại nói.
Này này này, ngươi chửi sư phụ đại nhân mà ta cực kỳ tôn kính trước mặt nhiều người như thế, ta không nhịn được.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ, lại nhịn xuống.
Không sao đâu.
Lão Đinh bị chửi hai ba câu sẽ không chết.
“Ngươi đã là đệ tử của Bạch Vân thành, ngươi có muốn làm Thành chủ Bạch Vân thành hay không?”
Sở Vân Tôn vừa thổ huyết vừa nhấn mạnh rõ ràng từng chữ.