Tiền lương Thành chủ Bạch Vân thành có cao không?
Lâm Bắc Thần thiếu chút nữa há miệng hỏi.
Sở Vân Tôn ho khan hai tiếng, trong cổ họng giống như có cục máu đông dính vào. Lục Quan Hải vội vàng vỗ nhẹ ngực cho hắn. Sở Vân Tôn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi là một tên hoàn khố du côn không biết xấu hổ, ta biết ngươi nhất định rất muốn. Hắc hắc, chủ thánh địa võ đạo đế quốc, vị trí mê người đến cỡ nào. Bây giờ ngươi nhất định muốn đến chết, đúng không?”
Cmn!
Ngươi sắp chết rồi, còn nói nhiều như vậy sao?
Trong mấy bộ phim điện ảnh truyền hình, rất nhiều người trước khi chết đầu óc không được tỉnh táo, nói mấy câu chẳng quan trọng. Chờ đến một hơi cuối cùng, chuyện quan trọng mới nói được một nửa thì ợ ra rắm, để lại người nghe gương mặt như phát mộng, tạo thành rất nhiều hiểu lầm.
Đây là một thói quen rất ngu ngốc.
“Vị trí Thành chủ vốn nên truyền cho huyết mạch Sở thị, nhưng đến thế hệ của ta, hắc hắc, Sở gia đã không còn là Sở gia nữa. Huống chi ta cũng không có con cái. Nói đến đây, Lâm Bắc Thần, ngươi có muốn gọi ta một tiếng cha hay không? Ta sẽ truyền lại chức Thành chủ cho ngươi?”
Sở Vân Tôn nói, trên gương mặt chỉ toàn là vết máu ám kim lại lộ ra nụ cười đắc ý. Thái Dương Lâm Bắc Thần run lên, lộ ra một chữ “Tỉnh” màu đen.
Tên chó chết này, ỷ vào việc mình sắp chết mà ngày càng quá đáng.
“Cứ xem như vậy đi, không đùa với ngươi nữa.”
Sở Vân Tôn nhìn thấy, lại phun ra một ngụm máu: “Ta truyền cho ngươi chức vị Thành chủ. Từ bây giờ trở đi, ngươi chính là Thành chủ Bạch Vân thành. Tất cả mọi thứ trong thành thuộc về ngươi, ngoại trừ nàng...”
Hắn nhìn Lục Quan Hải.
Lục Quan Hải vẫn im lặng, gương mặt cao ngạo không hề gợn sóng.
“Nàng không phải người Bạch Vân thành, ngươi không có quyền ra lệnh cho nàng.”
Sở Vân Tôn nói đến đây, gương mặt hiện lên sự bi thương, giọng nói trêu chọc cũng theo đó mà biến mất.
Hắn nhìn Lâm Bắc Thần; “Ngươi là người đế quốc Bắc Hải đúng không? Ngươi sẽ bảo vệ vinh quang cho nó, đúng không? Để Bạch Vân thành có thể tồn tại trên vùng đất này, ngươi nhất định sẽ làm như vậy, đúng không?”
Mẹ kiếp!
Ngươi đấy, đột nhiên lại trở nên thâm trầm như vậy.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với người âm mưu cướp chức Thành chủ như ngươi, giết chóc trắng trợn bên trong Bạch Vân thành, bài trừ đối lập, biến Bạch Vân thành cường thịnh ngày xưa thành bộ dạng quỷ ma như bây giờ.
Nhân vật được thiết lập cho ngươi biến mất rồi sao?
Lâm Bắc Thần có chút im lặng.
Hắn vẫn không lên tiếng.
“Ngươi có biết vì sao tòa thành này được gọi là Bạch Vân thành không?”
Sở Vân Tôn tiếp tục líu lo: “Bởi vì lúc trước, Thần Võ Hoàng đế và lão tổ sư kiến quốc lập thành chính là hy vọng Nhân tộc trên vùng đất này có thể tự do tự tại giống như mây trắng trên trời. Trên mảnh đất xa xôi cằn cỗi này, mọi người ít nhất không bị đám quỷ hút máu Đại Hoang Thần Điện áp bách, có thể giữ được tôn nghiêm mà sống...”
Lâm Bắc Thần cau mày.
Suy nghĩ này quá máu gà.
Tại sao trước kia hắn không biết?
Tuy nhiên, lại nghe có mùi.
Cho nên, ngay từ đầu đế quốc Bắc Hải và Đại Hoang Thần Điện đã không hợp nhau?
Lại còn tồn tại thời gian lâu như thế?
Hơn nữa, còn có được một vị thần minh được xếp vào tín ngưỡng thần chính thống tọa trấn, có thể tu kiến thần điện của mình... Chậc chậc chậc, có cố sự.
Đây đều là bí mật mà sách sử không ghi lại.
Cho nên nói, nhiều khi những gì viết trong sách sử chưa chắc đã là chính thống.
“Ngươi là con của thần, là Giáo hoàng. Nếu ngươi trở thành Thành chủ Bạch Vân thành, như vậy lại càng vui hơn. Lâm Bắc Thần, từ giờ trở đi, ngươi chính là Thành chủ đời thứ tư của Bạch Vân thành.”
Sở Vân Tôn nói xong, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Mẹ nó!
Chết rồi?
Một hơi nói xong những gì cần nói?
Không để lại bất kỳ lo lắng nào?
Vai phụ của ngươi không hề đứng đắn.
Nhất thời, Lâm Bắc Thần không biết nên nói cái gì.
Hắn hoàn toàn không quen Sở Vân Tôn. Tất cả ấn tượng của hắn đều đến từ miêu tả của người khác, cho nên không được tốt lắm. Tuy nhiên, từ những lời nói vừa nãy, con hàng này có lẽ không phải “người xấu”.
Có chút thương cảm.
“A, đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất một việc.”
Sở Vân Tôn đang quẹo đầu đột nhiên mở to mắt nói: “Nhớ, hãy đoạt lại Bạch Vân Bạch Kiếm. Chỉ có như thế, ngươi mới có thể chân chính nắm giữ bí mật của Bạch Vân thành.”
Lâm Bắc Thần: “...”
What’s the fuck?
“Ngươi không phải chết rồi sao?”
Hắn rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng.
“Ta nói xong rồi, bây giờ ta chết đây. A...”
Sở Vân Tôn nghiêng đầu sang một bên, mắt nhắm lại. Lần này, khí tức thật sự không còn.
Hắn chết thật rồi.
Lâm Bắc Thần: “....”
Con mẹ ngươi!
Chết mà giống như đùa giỡn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
“Lâm thành chủ, chúc mừng.”
Có người nói.
Lâm Bắc Thần vẫn im lặng.
Sao thế? Bạch Vân thành chết một vị Thành chủ, các ngươi lại đến chúc mừng ta?
Các ngươi không biết làm người sao?
“Haiz, thật ra ta hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với vị trí Thành chủ này. Dù sao, ta chẳng những là Thành chủ Triều Huy đại thành mà còn có Giáo hoàng của Kiếm Chi Chủ Quân thần điện. Quan trọng là, ta còn là một mỹ nam tử người người đều biết. Ta không thiếu một địa vị như thế...”
Lâm Bắc Thần giang tay ra nói: “Nhưng nếu Sở thành chủ trước khi chết đã đau khổ cầu khẩn ta, vậy ta sẽ cố mà làm, tiếp quản Bạch Vân thành.”
Lời này của Lâm Bắc Thần cũng không phải đang học theo văn học Versailles. Mà thật sự cố mà làm.
Dù sao, cục diện Bạch Vân thành vô cùng rối rắm.
Trước mắt, liên lụy nhân quả cực sâu.
Ai dính, người đó sẽ không may.
Nhưng nhân vật phản diện được tẩy trắng Sở Vân Tôn trước khi chết có nói mấy câu đả động hắn.
Hơn nữa, bây giờ hắn đang ở đế quốc Bắc Hải, Kiếm Chi Chủ Quân thần điện và Bạch Vân thành cũng là một phần tử trong đó. Đồng thời sự việc còn liên quan đến lão Đinh.
Được rồi, ngươi có thể làm việc chăm chỉ hơn.