Lâm Bắc Thần: [ ? Д′?].
Cho nên nói, từ nay về sau, Tần tỷ tỷ được định sẵn là phải làm một người cô đơn?
Chẳng lẽ nói, năm đó cái gọi là hành động đồ thần của nàng, chính là dùng mệnh cách 'Vạn Linh Tịch Diệt' của mình, khắc chết Kiếm Chi Chủ Quân?
Không được đâu
Vợ cả như vậy không dám nuôi ở trong hồ cá của ta tiếp nữa rồi.
Lâm Bắc Thần phát điên trong lòng.
Sau khi xác nhận chân tướng Tần chủ tế thật sự đã rời đi, Lâm Bắc Thần cảm thấy nội tâm của mình chịu một sự đã kích nặng nề.
Hắn thất vọng quay trở về Kiếm Tiên Viện.
Tâm trạng do dự không tốt, Lâm đại thiếu ngồi trong phòng ngủ, bất tri bất giác uống cạn nguyên một bình Trường Thành Kiền Hồng, tiến vào trạng thái hơi say, mới mơ màng thiếp đi.
Cuộc đại chiến Kiếm Trủng lần này, hắn thật sự đã hao phí không ít tâm lực và tinh lực, mặc dù có thể cho mình uống sữa, nhưng sự mỏi mệt về tinh thần khó mà giải trừ, quả thực cũng cần ngủ một giấc ngon lành mới được.
Tinh thần sảng khoái mà ngủ một giấc.
Cũng không biết đã qua thời gian bao lâu.
Lâm Bắc Thần tỉnh lại.
Hả?
Hai bên trái phải sao lại mềm mềm vậy?
Hắn khẽ giật mình, mở mắt nhìn kỹ lại, ngay lập tức con ngươi điên cuồng chấn động. Bởi vì Lâm Bắc Thần phát hiện hai nha đầu Thiên Thiên và Thiến Thiến, lại cũng ngủ trên giường, một trái một phải giống như là hai con mèo nhỏ khôn khéo chui vào trong ngực mình...
Hắn mở to mắt, nhìn hai khuôn mặt thiếu nữ tuyệt đẹp, thanh tú tinh xảo, không khỏi ngẩn người.
Không đúng.
Tối hôm qua ta không hề yêu cầu hai tiểu tỳ nữ thị tẩm.
Ta có uống rượu, nhưng cũng không uống say.
Không hề say rượu mất lý trí.
Vậy sao các nàng lại có thể ở trên giường của ta?
Chẳng lẽ là phương thức mở mắt của ta không đúng?
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, nhắm mắt lại hít sâu, sau đó lại lần nữa mở ra. Vẫn còn ở đó.
"Thiếu gia, người tỉnh rồi à?"
Phát giác được dị trạng của Lâm Bắc Thần, sắc mặt của Thiên Thiên đỏ bừng lên mi mắt rủ xuống, như một đóa thuỷ liên hoa thẹn thùng không chịu nổi gió lạnh. "Thiếu gia, trên người người nóng quá."
Thiến Thiến duỗi lưng một cái, trong miệng lẩm bẩm.
"A..."
Lâm Bắc Thần phát ra một tiếng thét chói tai, kéo chăn mền đứng lên, che ngực của mình lại, nói: "Các ngươi... đã làm cái gì với ta hả?"
Thiến Thiến cùng Thiên Thiên: "?"
"Thiếu gia, là đêm qua lúc người ngủ, không ngừng kêu lên 'đừng đi, tỷ tỷ đừng đi', còn nắm lấy tay của Thiên Thiên tỷ tỷ, chúng ta mới ở cùng với người."
Thiến Thiến với vẻ mặt cạn lời nói: "Người ghét bỏ tỷ muội chúng ta như vậy sao?" "Đúng vậy, thiếu gia người chỉ ôm Thiến Thiến, cũng không làm những chuyện khác." Thiên Thiên cũng rất cố gắng giải thích.
Lâm Bắc Thần nhìn hai y vật hoàn chỉnh trên người của hai tiểu tỳ nữ, lúc này mới thở dài một hơi.
Mặc dù song phi quả thật là rất sảng khoái.
Nhưng nếu như dưới tình huống say rượu cái gì cũng không biết, liền mơ mơ hồ hồ mà song phi, vậy cũng không phải là trải nghiệm đáng nhớ gì.
Loại chuyện này, nhất định phải tiến hành dưới tình huống tỉnh táo mới được, đúng chứ?
"Làm sao có thể ghét bỏ?"
Lâm Bắc Thần cho một cái tát đập vào mông Thiến Thiến, nói: "Thiếu gia ta là một người chú trọng cảm giác nghi thức, nếu thật sự muốn tỷ muội các ngươi thì phải cưới hỏi đàng hoàng rồi công khai với bên ngoài cho các ngươi danh phận, không thể cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà chiếm đoạt thân thể của các ngươi."
Mẹ nó, nói một cách rất chính nghĩa lẫm liệt, bản thân Lâm Bắc Thần suýt chút nữa cũng tin mất.
"Thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa, hôm nay là trận chung kết của đại hội luận kiếm." Thiên Thiên rất hiểu ý người liền chuyển chủ đề.
Nữ nhân thông minh tuyệt đối sẽ không truy hỏi.
Tiểu tỳ nữ dịu dàng mang y phục đến cho Lâm Bắc Thần, hầu hạ hắn mặc y phục. Lâm Bắc Thần sớm đã biết trước kết quả của trận chung kết.
Cho nên cũng không gấp gáp.
Chậm rãi thu dọn thỏa đáng, dẫn theo hai tiểu tỳ nữ từ trong phòng bước ra, liền thấy Tiểu sư thúc mỹ mạo Doãn San với khuôn mặt thần tình u ám, ngồi ở trên ghế đá dưới cây đại thụ đối diện cửa phòng, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ...
Nhìn thấy ba người đi ra, Tiểu sư thúc luống cuống đứng dậy, quay người rời đi.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt vuốt mi tâm, trầm ngâm suy nghĩ.
Còn ba sư đồ Nhan Như Ngọc đã chờ sẵn ở tiền viện của Kiếm Tiên Viện.
Một đoàn người đi tới Luận Kiếm Phong thì biết được tin tức chiến đội Bạch Vân thành đã trực tiếp từ bỏ trận chung kết.
"Lại có thể... Cứ như vậy mà đoạt cúp?"
Nhan Như Ngọc trợn tròn đôi mắt to của mình, có chút khó có thể tin nổi.
Nàng cảm thấy mình quả thực chính là nằm một đường trở thành quán quân của đại hội luận kiếm.
Từ Uyển và Hồ Mị Nhi sau nhiều lần xác nhận tin tức không sai, không khỏi nhảy cẫng lên hoan hô.
"Bây giờ ta tuyên bố, chiến đội quán quân của đại hội luận kiếm là chiến đội Văn Hương Kiếm Phủ."
Kỳ Lão lững thững tới trễ, đơn giản trực tiếp nói: "Kiếm Tiên truyền thừa thuộc về người mạnh nhất trong chiến đội Lâm Bắc Thần...được rồi, cứ như vậy, tan hội."
Nói xong, hóa thành một vệt sáng, giống như vội vàng đi ăn chực vậy, trực tiếp biến mất.
E MM MM...
Lâm Bắc Thần đứng trên Luận Kiếm Phong, ngổn ngang trong gió.
Mẹ nó.
Đây cũng quá qua loa rồi đấy.
Quán quân của đại hội luận kiếm, thế lực kiếm đạo đệ nhất của Đông Đạo Chân Châu, nam nhân nắm giữ kiếm đạo lôi phong và phong vân, vinh dự tuyệt đỉnh như vậy, tại sao tuyên bố một cách qua loa như vậy chứ?
Không nói là một đạo thần tích gì đó đại loại như thần quang từ trên trời rơi xuống, nhưng tốt xấu gì cũng phải phát huy chương hoặc là cúp chứ?
Cái gì cũng không có.
Cái gì cũng không phải.
Hơn nữa, cái gọi là 'Kiếm Tiên truyền thừa' thì sao?
Cũng không cho ta hả?
Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ như thế, đột nhiên, dị biến xuất hiện.