Sông núi hỏi tên hỏi họ ta, Ngũ Nhạc tới nghênh đón.
Đây là một câu ca từ trong ca khúc Phong Hiệp Vũ mà Lâm Bắc Thần thích nhất ở kiếp trước.
Trong khoảnh khắc này, ca từ chiếu vào hiện thực.
Sông núi tứ phương cộng hưởng.
Trong ngoài Bạch Vân thành vang vọng thanh âm thần thánh như có như không. Giữa sông núi non sông lúc đó, ánh sáng lấm ta lấm tấm chỉ có mắt thường của Lâm Bắc Thần mới có thể nhìn thấy, giống như ánh sao trên bầu trời cao lơ lửng chiếu về phía thân thể của hắn.
"Đây là..."
Lâm Bắc Thần cảm nhận được một loại lực lượng khác với thần lực và Huyền khí. Huyền ảo.
Không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Rất kỳ diệu.
Dường như trải qua thời gian rất dài, nhưng thực ra cũng chỉ là ba bốn hơi thở mà thôi.
Điểm sáng tinh huy vô tận dung tụ ở trên đầu của Lâm Bắc Thần.
Hợp thành một vòng sáng màu bạc.
Đây chính là Thần vị?
Kiếm Tiên Thần vị?
Cảm giác càng qua loa hơn so với Kỳ Lão vừa rồi.
Nói thế nào nhỉ?
Chính là giống như bật một cái đèn mỹ quang hình vòng tròn ở phía sau đầu.
Có một chút xíu mùi vị thần linh như vậy.
Nhưng tràn đầy khí tức quê mùa nồng nặc.
Càng giống như một nữ MC nhan trị khiêu vũ hai ba đường nào đó.
"Có thể ẩn đi được không?"
Lâm Bắc Thần cảm thấy có chút phiền lòng.
Đây cũng quá xấu hổ rồi đấy.
Hắn thử khiến cho vòng sáng này biến mất.
Nhưng rất nhanh liền phát hiện, nó không chịu sự khống chế của mình. "Nhan tỷ tỷ, ngươi có thể nhìn thấy không?"
Lâm Bắc Thần quay đầu hỏi.
"Thấy cái gì?"
Trên khuôn mặt phong tình ưu mỹ của Nhan Như Ngọc, viết đầy vẻ không hiểu nổi. Lâm Bắc Thần chỉ vào đầu của mình, nói: "Vòng sáng phía sau."
Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Không có thứ gì cả... Chẳng lẽ chính là 'Kiếm Tiên truyền thừa'?"
E MM MM...
Tâm trạng của Lâm Bắc Thần đột nhiên liền trở nên tốt lên.
Thú vị.
Người khác không nhìn thấy, vậy thì không thành vấn đề.
Về phần tác dụng của vòng sáng này...
"Đúng rồi, Nhan tỷ tỷ..." Lâm Bắc Thần tiến đến bên tai của Nhan Như Ngọc, cẩn thận dò hỏi cái gọi là 'Kiếm Tiên truyền thừa' rốt cuộc là có bí ẩn gì, làm sao để lĩnh hội thông suốt nó một cách triệt để.
Hơi thở nóng bỏng phun ra trên tóc mai của Nhan Như Ngọc.
Vị đại mỹ nhân đến từ 'Văn Hương Kiếm Phủ' này, gương mặt liền lập tức đỏ bừng lên, theo bản năng tránh sang một bên, thấp giọng cáu giận nói: "Ta làm sao biết được, ta lại chưa từng có được thứ tương tự truyền thừa..."
Lâm Bắc Thần bật cười ha hả.
Cho nên nói, thương nhân hải sản chuyên nghiệp cố ý có thái độ quyến rũ và điên cuồng. Tình, có đôi khi ngược lại không bằng sự thẹn thùng trong lúc lơ đãng của tiểu thư khuê các, điều đó càng thêm hấp dẫn hơn.
Hắn cũng không truy hỏi nữa.
Sau đó, ngược lại là nữ quan viên thần bí Lâm đại nhân đại diện cho quốc hội liên minh đế quốc Trung Ương, đã ban đủ các loại phần thưởng cho chiến đội 'Văn Hương Kiếm Phủ', có Huyền Thạch, có đan dược, có khoáng thạch, còn có bí tịch kiếm đạo, cùng với chiến giáp...
Bất luận là một món đồ gì, đặt ở đế quốc Bắc Hải, đều được coi là bảo bối hiếm thấy. Nhưng bởi vì ước định trước đó, cho nên Lâm Bắc Thần cũng không lấy.
"Ước định trước đó đã phế bỏ, những cái này đều nên thuộc về ngươi."
Nhan Như Ngọc từ chối nói.
Người nằm không mà thắng còn muốn lấy phần thưởng, nàng cảm thấy không hay lắm.
"Tỷ tỷ, đừng khách khí, đây là giang sơn to lớn ta giành lấy cho tỷ tỷ ngươi, coi như là sính lễ."
Lâm Bắc Thần cười híp mắt thấp giọng truyền âm nói.
Nhan Như Ngọc vừa ngượng ngùng vừa tức giận.
Lại bị đùa giỡn kiểu này?
Nếu đổi lại là trước đây, nàng sớm đã trở mặt phát tác ngay tại chỗ.
Nhưng lần này, nàng chỉ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lâm Bắc Thần, không thèm để ý.
Tên này mặc dù miệng ba hoa không nghiêm túc, cũng thường xuyên nói một số lời không giải thích được, nhưng ít ra cũng không có ý đồ xấu xa ác độc gì, không tính toán chi li, không ở trong bóng tối tính kế với mình và hai đồ đệ, hơn nữa nói chuyện cũng tuyệt đối đúng mực.
"Tỷ tỷ ngươi có phải là hiểu lầm cái gì rồi không?"
Lâm Bắc Thần tiếp tục tìm đường chết, truyền âm nói: "Ta nói là sính lễ cho Hồ Mị Nhi muội muội, không phải cho ngươi..."
Hào quang tươi đẹp trên khuôn mặt tuyệt sắc của Nhan Như Ngọc lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
"Vậy ngươi đi hỏi nàng đi."
Nàng hừ một câu, cũng không tiếp tục từ chối phần thưởng nữa, mang theo hai đồ đệ quay người trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng của ba nữ rời đi, Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt vuốt mi tâm, cười rất thú vị.
Lễ trao giải đã làm qua loa.
Lâm Bắc Thần bị mời đến Thành Chủ phủ.
Bởi vì trước khi chết, Sở Vân Tôn đã đem chức thành chủ truyền cho Lâm Bắc Thần, cho nên đối với Bạch Vân thành mà nói, sau khi chuyện 'Kiếm Tiên truyền thừa' kết thúc, chuyện quan trọng nhất chính là nhanh chóng cử hành điển lễ nhậm chức thành chủ, công bố thành chủ mới với bên ngoài, cổ vũ sĩ khí của các kiếm sĩ bạch y, trấn an lòng dân trong thành.
Điều khiến Lâm Bắc Thần rất thất vọng là, điển lễ nhậm chức cũng cử hành rất qua loa.
Chỉ là dưới sự chứng kiến của nữ quan viên thần bí, Đinh Tam Thạch và những người khác, thay y phục, gặp mặt các trưởng lão may mắn còn sống sót của bảy đại viện, căn bản không có pháo nổ ầm vang, không có đệ tử mỹ nữ tặng hoa, thậm chí ngay cả dạ tiệc cũng không có...
"Sao cứ cảm giác ta đã trở thành một công cụ người vậy chứ?"
Lâm Bắc Thần không nhịn được mà phỉ nhổ.
Nói đến đây, tân thành chủ lấy được 'Kiếm Tiên truyền thừa' như mình. Chẳng phải mang ý nghĩa truyền thừa chung quy vẫn là thuộc về Bạch Vân thành.
Đối với Bạch Vân thành mà nói, mặc dù mất đi danh dự của chiến đội quán quân trong đại hội luận kiếm, nhưng lấy được Kiếm Tiên truyền thừa, tính ra cũng không lỗ chút nào.
Văn Hương Kiếm Phủ có thể mất máu nhưng Bạch Vân thành tuyệt đối không lỗ?
"Lâm thành chủ, sau này có gì mưu kế gì?"
Nữ quan viên thần bí Lâm đại nhân có thâm ý sâu xa hỏi thăm.