Thế giới này dường như đột nhiên đóng băng, hình ảnh bị dừng lại trong giây lát.
Trong tầm nhìn của Lâm Bắc Thần, kiếm quang kia chém về phía Đinh Tam Thạch, vốn dĩ nhanh không gì sánh kịp, nhưng đột nhiên nó lại trở nên cực kỳ tĩnh lặng, thật giống như đã dừng lại.
Lúc này, Đinh Tam Thạch đã di chuyển, ông ta vốn đặt kiếm ngang ngực, lúc này đối mặt với kiếm quang đang đến, đâm ra một kiếm.
Không thấy dòng ánh sáng Huyền khí, cũng không thấy kiếm thuật biến hoá kỳ diệu nào, chỉ là một kiếm vô cùng đơn giản đâm ra mà thôi.
Động tác tiêu sái phiêu dật, tư thế tao nhã như tiên.
Giờ phút này, vị lão nhân sống trong một thành phố nhỏ hơn mười năm, bị sự thăng trầm của thời gian cướp đi ánh hào quang của quá khứ, cuối cùng cũng hiện ra phong thái của danh xưng Kiếm Tiên thời kỳ cường thịnh ngày xưa.
Tim Lâm Bắc Thần đập dữ dội, như nhảy ra khỏi lòng ngực, hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập.
“Tại sao mọi thứ khác đều dừng lại, chỉ có động tác của lão Đinh là bình thường?” Trong lòng Lâm Bắc Thần khó hiểu.
Tiếp theo mọi thứ đều thay đổi, thế giới khôi phục trạng thái bình thường.
Kiếm quang màu bạc giống như ánh trăng rủ xuống từ mặt trăng tròn trên bầu trời, ngăn cách kiếm quang màu xanh của Bạch Hải Cầm, không có động tác thừa thải, trực tiếp đâm tới.
“Cái gì?” Sắc mặt của Bạch Hải Cầm trong nháy mắt thay đổi, hắn nhận ra có điều không ổn.
Bên ngoài cơ thể đột nhiên xuất hiện những vết lốm đốm màu xanh thẳm, Huyền khí hệ thuỷ xanh thẳm ngưng kết thành một bộ giáp đen nửa hư nửa thật, áo giáp màu xanh lam, có hoa văn, giống như vật luyện kim bình thường, tuyệt đẹp mà chắc chắn, còn sáng bóng phiếm động, bao phủ các bộ phận quan trọng của cơ thể.
Tu vi đại tông sư, Huyền khí không những có thể tụ vũ khí mà còn biến hoá thành giáp trụ.
Đây cũng là một chiến kỹ, giống như kiếm kỹ, nó là sự thần kì của Huyền khí.
Nhưng yêu cầu đối với cường độ Huyền khí rất cao, chỉ có cường giả đại tông sư trở lên mới có thể thi triển.
Thân là kiếm đạo đại sư của Bạch Vân thành, tài nguyên tu luyện của Bạch Hải Cầm phong phú như vậy, ông ta đương nhiên cũng lĩnh ngộ được loại thần thông Huyền khí hoá giáp này, vào thời điểm quan trọng, có thể cứu được mạng sống của mình.
Nhưng giáp trụ trên người ông ta mới kết hợp được một nửa, vẫn còn giữa ảo và thật, kiếm quang màu bạc trong trẻo đã trực tiếp xuyên qua cơ thể ông ta.
Thân hình Bạch Hải Cầm bỗng nhiên hơi cong, không khí ở phía sau trực tiếp bị kiếm quang xé rách, sức mạnh một kiếm kia đâm thủng cả bầu trời đêm, chém ra ngàn mét sau đó mới dần tan biến.
Trong bầu trời đêm màu xanh, có một vết nứt dài màu bạc, kéo dài rất lâu mà không tan, như thể đó là dấu vết hấp dẫn của Thần Mặt Trăng đang đi qua nhân gian.
Mọi thứ yên tĩnh, vào lúc này, thế giới dường như đột ngột yên lặng. Mãi cho đến khi...
Keng!
Âm thanh trường kiếm trở lại vào vỏ đã đánh thức thế giới tĩnh lặng này.
Kiếm Đức Hạnh một lần nữa trở lại vỏ kiếm.
Đinh Tam Thạch cầm kiếm đứng đó, mọi người như thức dậy sau một giấc mơ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Kiếm quang kia...”
“Ai thắng?”
Các trưởng lão đều bừng tĩnh, ánh mắt kinh hãi mà nhìn nhau.
“Hả?” Trong lòng Lâm Bắc Thần hiện lên một tia nghi ngờ.
Chuyện gì vậy? Rõ ràng vừa rồi xem là lão Đinh thắng mà, tại sao đám trưởng lão lại bày ra vẻ mặt lờ mờ vậy...
Chẳng lẽ bọn họ không thấy rõ sao?
Quan sát kỹ biểu hiện của họ, không phải giả vờ, nghe lời họ nói thì thật sự không nhìn ra chuyện xảy ra vừa rồi, về phần đám thiếu niên thiếu nữ thì càng mơ hồ.
“Hay là chỉ có một mình ta là thấy rõ?” Nhưng mà tại sao? Lâm Bắc Thần có chút bất ngờ.
Lúc này...
“Bạch Hải Cầm, ngươi thua rồi.” Đinh Tam Thạch chậm rãi nói.
Lời còn chưa dứt.
“Phụt...”
Kiếm Thánh trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành thân hình thoáng vụt qua, phun ra một ngụm máu tươi.
Huyền giáp xanh thẩm quang diễm trên người thoát phá, hoá thành những chấm sáng và tan biến.
Một vòng màu đỏ thẩm tràn ra từ ngực phải, nhuộm đỏ chiếc áo choàng.
“Ngươi... tại sao...” Trong mắt Bạch Hải Cầm tràn ngập khiếp sợ, sức mạnh của một kiếm vừa rồi thực sự khủng khiếp.
Đối mặt với một kiếm như vậy, Bạch Hải Cầm có một loại cảm giác hoảng hốt giống nhiều năm trước, chính mình lần đầu tiên cầm kiếm, lúc sư phụ thi triển thần thông một kiếm phá vỡ núi cho mọi người xem, cảm giác rung động khó nói nên lời.
Không gì chống đỡ nổi, không thể chống cự.
Sức mạnh này không thể của Đinh Lỗi được, Đinh Lỗi không thể có sức mạnh như này.
Ông ta không thể hiểu được, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đinh Tam Thạch.
Đinh Tam Thạch không trả lời.
“Nếu vừa rồi ta đâm vào ngực trái ngươi thì lúc này ngươi đã trở thành người chết rồi.”
Đinh Tam Thạch chậm rãi nói: “Lâm Bắc Thần trước đó cũng làm như vậy, cho nên Tào Phá Thiên mới còn sống, hiện tại ngươi đã hiểu được cảm giác lúc người khác giữ lại cho ngươi một mạng chưa, ngươi nên cảm kích chứ không phải chỉ trích người khác?”
“Phụt!” Bạch Hải Cầm lại phun ra một ngụm máu, cơ thể của ông ta lung lay sắp ngã.
Ông ta biết đây là câu trả lời của Đinh Tam Thạch về việc chỉ trích của ông ta với Lâm Bắc Thần trước đó.
Mà điều càng làm ông ta kinh hãi hơn, chính là nó chứng minh, Đinh Tam Thạch chẳng những đánh thắng được ông ta, mà còn thừa sức để lựa chọn đánh vào ngực trái hay ngực phải ...
Cũng chính vào thời điểm này, tất cả mọi người cuối cùng cũng đoán ra được kết quả của cuộc hẹn ước đấu kiếm này.