Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170: Tính Sổ

Chương 170: Tính sổ

“Đinh Tam Thạch thắng?”

“Làm thế nào...”

Kết quả này làm bọn họ không thể tin được.

Phải biết rằng ba năm trước, Kiếm Thánh Bạch Hải Cầm còn nghiền áp được Đinh Tam Thạch, gần như là hời hợt đè ‘Kiếm Tiên’ ngày xưa trên mặt đất và chà xát, thậm chí trong mười năm qua, tình hình luôn luôn đã như thế này.

Kết quả vừa rồi, chỉ một kiếm mà Kiếm Thánh đã bị đánh bại? Kết thúc cũng hơi nhanh.

Nhìn vết kiếm trên bầu trời lúc đó, lại nhìn lão giả biểu cảm không thay đổi gì, rồi nhìn chuôi kiếm Đức Hạnh, tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh không kìm được.

Cái gọi là cường giả cùng lắm cũng chỉ như vậy đúng không? Một kích đánh bại được Bạch Hải Cầm.

Hẹn ước đấu kiếm tối nay chắc chắn chấn động đế quốc.

Minh Viễn Sơn cùng Lục Chính Đạo liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự tiếc nuối và một chút hoảng sợ trong mắt nhau.

Trước đó, bọn họ đứng về phía Bạch Hải Cầm, vốn tưởng rằng Kiếm Thánh Bạch Vân thành sẽ thắng, kết quả... có chút khó xử.

“Ngươi che giấu thực lực?” Bạch Hải Cầm hộc máu, tức giận nói: “Vì lần hẹn ước đấu kiếm này ngươi mấy năm nay đều khổ tâm chuẩn bị lâu như vậy, ngươi...”

Ông ta muốn chỉ trích, nhưng đột nhiên lại không biết nói gì. Bởi vì trước đó đối phương che giấu thực lực, cũng không phải cái dạng đê tiện gì đáng để chỉ trích.

Đinh Tam Thạch thản nhiên nói: “Trước kia chỉ là không muốn cùng ngươi so đo mà thôi.”

“Cái gì.” Bạch Hải Cầm dường như bị một sự sỉ nhục lớn, giận dữ hét lên: “Ngươi nói cái gì?”

“Hiện giờ ta không muốn nhường ngươi nữa, cho nên ngươi thua rồi.” Đinh Tam Thạch hờ hững nói: “Chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Lời nói nhẹ nhàng lại giống như lời sỉ nhục lớn nhất giữa trời đất, khiến Bạch Hải Cầm lần thứ ba hộc máu, hai mắt tối sầm lại, cả người trực tiếp từ trên tháp cao rơi xuống.

Đám trưởng lão Minh Viễn Sơn không ra tay đón. Ngay cả Tào Phá Thiên cũng có vẻ sợ hãi, không có bất kỳ phản ứng nào.

Lê Lạc Thiên vừa động thân, đỡ lấy Bạch Hải Cầm đang ngất xỉu.

Đinh Tam Thạch sừng sững đứng trên đỉnh Lăng phủ, áo vải đơn kiếm, giống như thần minh.

“Ta thắng rồi, cho nên kết quả của lần cuối cùng hẹn ước đấu kiếm này ta sẽ quyết định.”

Ông ta nhìn xuống, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng lại có lực khiến kẻ khác không thể kháng cự, chậm rãi nói: “Lâm Bắc Thần là kiếm khách số một trong lần hẹn ước này, các vị có ý kiến gì không?”

Vợ chồng Lăng Quân Huyền đều im lặng. Các trưởng lão nhìn thoáng qua vết kiếm sáng chói trên không trung kia, đều cúi đầu.

“Không có ý kiến.”

“Nên như thế.”

“Ha ha ha, bạn học Lâm phong thái trẻ trung, xuất sắc vô song, liên tiếp giành hạng nhất...”

Đám trưởng lão đều cười theo, chỉ là nụ cười có chút gượng gạo.

Đậu xanh! Lão Đinh thật quá giỏi.

Chỉ một câu ‘đậu xanh’ đã có thể biểu đạt sự khiếp sợ của Lâm Bắc Thần lúc này.

Chân nhân không lộ mặt, hoá ra lão Đinh là người tàn nhẫn như vậy.

Hắn há to miệng, theo bản năng quay đầu nhìn nhìn.

Chỉ thấy Tiểu Loli kiêu ngạo Bạch Khâm Vân ở một bên gắt gao ôm chặt ngực nàng, hơi thở gấp gáp, dường như muốn bịt chết mình.

“Tiếp theo, hẳn là nên tính toán nợ nần trước kia rồi.” Đinh Tam Thạch nhìn đám người Minh Viễn Sơn, sát khí lan tràn.

Lời này vừa nói ra, các lão bối nhất thời đều cảm thấy trong lòng thắt lại. Tính sổ nợ nần?

Vừa nghĩ đến việc trước đó bọn họ ủng hộ Bạch Hải Cầm như vậy, cố tình làm khó Đinh Tam Thạch, ngay lập tức đều cảm thấy chột dạ.

"Đinh Kiếm Tiên, chúng ta sai rồi."

"Bạch Hải Cầm lấy thân phận của Bạch Vân thành, cưỡng ép ta phải làm như vậy, cũng không còn cách nào khác..."

"Chúng ta biết sai rồi."

Mấy lão bối trực tiếp bày tỏ thái độ nhận lỗi.

Đinh Tam Thạch thờ ơ nói: "Nếu như nhận lỗi có tác dụng, vậy còn cần cảnh sát làm cái gì nữa chứ?"

Phụt.

Lâm Bắc Thần suýt chút nữa phun ra.

Đại lão à, làm sao ông biết được câu danh ngôn nổi tiếng của ta vậy?

Ông không phải là luôn nghe lén và theo dõi ta đấy chứ?

Thái độ mạnh mẽ của Đinh Tam Thạch khiến cho các lão bối càng thêm chột dạ, đồng thời bọn họ cũng mơ hồ có chút bất mãn.

Đã bóp mũi nói xin lỗi.

Đã nhận lỗi trước mặt nhiều người như vậy rồi.

Ông còn muốn gì nữa chứ?

"Ha ha, ý của Đinh Kiếm Tiên là muốn như thế nào?"

Lục Chính Đạo hỏi.

"Đinh Kiếm Tiên đã không muốn tiếp nhận lời xin lỗi, vậy thì hãy vạch ra một con đường đi."

Minh Viễn Sơn cũng cười lạnh nói.

Mái tóc đen của Đinh Tam Thạch tung bay trong gió đêm, với vẻ trịch thượng, thờ ơ nói: “Trước đó, khi Bạch Hải Cầm ra tay với Bắc Thần, các ngươi đã ngăn cản ta cứu người, nếu như không phải vào thời khắc then chốt Lăng Thần đã ra tay cứu giúp, lúc này đồ nhi của ta không chết thì cũng đã trọng thương rồi, hành vi này giống như mưu sát... "

Dưới đêm trăng, đôi mắt của ông ta lóe lên ánh sáng lạnh lùng như mũi kiếm. "Kẻ sát nhân, giết là chuyện bình thường."

Đinh Tam Thạch từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch nói.

"Cái gì?"

"Ha ha, ngươi muốn giết chúng ta ư?"

"Ha ha, Đinh Kiếm Tiên cũng quá hùng hổ doạ người rồi đấy."

Ba đại lão bối biến sắc, ngay lập tức đều bật cười ha hả.

Mặc dù thực lực mà Đinh Tam Thạch thể hiện ra khiến bọn họ kinh ngạc, nhưng vậy thì sao chứ?

Bọn họ cũng đều xuất thân từ các đại gia tộc ở đại thành, không phải là không có chút chỗ dựa nào. Đại tông sư của Bạch Vân thành giống như Bạch Hải Cầm có thế lực đằng sau siêu phàm thoát tục, bọn họ còn có thể kính nể một chút. Nhưng Đinh Tam Thạch chẳng qua chỉ là một đồ đệ bị ruồng bỏ mà thôi, cho dù thực lực có mạnh, có thể mạnh hơn các đại gia tộc liên thủ sao?

Có thực lực nhưng không thế lực.

Người như vậy chỉ có thể coi như là một người bình thường, cũng không có gì khiến người ta quá sợ sệt.

Hai bên ngay lập tức xé rách da mặt.

Bầu không khí vốn đã dịu đi bỗng nhiên lại trở nên căng thẳng.

Bình Luận (0)
Comment