"Là một cô nương tốt nhiệt tình, đáng tiếc chỉ là thèm thuồng thân thể của ta."
Lâm Bắc Thần nằm ở trên giường, gối đầu lên hai tay, tính toán thời gian.
Ngày mai cũng có thể đi xem náo nhiệt một chút, nhìn xem thế giới.
Vừa hay cũng có thể kiểm chứng một chút, loại phân điện của Đại Hoang Thần Điện nhỏ như hạt vừng này, rốt cuộc có thể phát giác được chuyện mình tu luyện Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết hay không.
Mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng vì chuyện sau này, vẫn phải mạo hiểm một lần.
Kế hoạch đã định, Lâm Bắc Thần có chút không tin tưởng lại lần nữa lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ, lùng tìm 'Địa cầu' .
APP Baidu maps trực tiếp sụp đổ rồi.
"Vẫn chưa được, haizz."
Hắn thở dài một hơi.
Lúc này, trong viện lại vang lên tiếng ho khan 'Khụ khụ khụ', hiển nhiên là bệnh cũ của Hàn Lập tái phát lại rồi.
Chỉ là đêm nay ông ho khan càng nghiêm trọng kịch liệt hơn một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đùng đùng đùng.
Nhiễm Tri Xuân đập cửa phòng đùng đùng đùng.
"Thức dậy làm việc."
Người trẻ tuổi nhìn bề ngoài có vẻ trung thực này rất có ác ý đối với Lâm Bắc Thần. Bởi vì kể từ sau khi 'Tiểu bạch kiểm' này xuất hiện, hắn rõ ràng cảm nhận được Hàn Lạc Tuyết rất gần gũi với Lâm Bắc Thần, Hàn Lạc Tuyết vốn dĩ đã không quá nguyện ý gả cho mình, bây giờ càng kháng cự cuộc hôn nhân này hơn.
Điều khiến cho Nhiễm Tri Xuân cảm thấy có nguy cơ sâu sắc là ngay cả phu phụ Hàn Lập, Ngô Vi đều rất hài lòng đối với Lâm Bắc Thần, khen không dứt miệng, dường như có thay đổi chủ ý lựa chọn lại con rể tới ở rể.
Đối xử với một người câm tốt như vậy?
Nhiễm Tri Xuân không phục.
Cho nên tràn đầy địch ý đối với Lâm Bắc Thần.
Thành tâm không để cho Lâm đại thiếu ngủ ngon giấc, mới sáng sớm trời còn chưa sáng hoàn toàn đã cố ý đập cửa.
Lâm Bắc Thần mặc xong y phục, cười híp mắt mở cửa, nói: "Aba Aba..."
"Đồ câm thối."
Nhiễm Tri Xuân tức giận ném cho hắn một cái rìu, nói: "Cút đi kho củi chẻ củi, trước khi xuất phát, bổ đủ ba mươi đống củi khô, ba mươi đống củi ướt, hôm nay quán rượu cần dùng đến."
Lâm Bắc Thần cầm rìu, cũng không tranh luận, cười híp mắt rồi đi chẻ củi.
Những ngày này, thiết lập nhân vật mà hắn tạo ra cho mình là trà xanh vô tội ôn hoà lương thiện, rất ít tranh luận cái gì với người khác.
Cũng vì vậy mà được vợ chồng Hàn Lập yêu thích.
Ba.
Ba ba ba.
Lâm Bắc Thần vung lưỡi rìu lên chẻ củi.
Đối với hắn mà nói, loại chuyện này căn bản chỉ là trò chơi trẻ con.
Đừng nói là dùng rìu, cho dù là dùng bàn tay, hắn đều có thể bổ củi không sai biệt nhau chút nào, cho dù là Lỗ Trí Thâm Lỗ Đề Hạt có tới, hắn cũng có thể làm xong bánh nhân thịt chỉ trong vài phút, sẽ không giống như cái tên khờ Trấn Quan Tây kia bị hành hung một trận...
"Không ngờ rằng, ta đường đường là đệ nhất mỹ nam tử của Đông Đạo Chân Châu, người phục hưng đế quốc, Giáo Hoàng của thần điện Kiếm Chi Chủ Quân, Bạch Vân Thành chủ, Thần Kỵ Sĩ, người sáng lập Triều Huy đại thành, lại có thể một lần nữa phải trải qua cuộc sống khói lửa như vậy... Chậc chậc, cảm giác cũng có một chút tư vị đặc biệt."
Lâm Bắc Thần vừa chẻ củi vừa cảm khái.
Giống như ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng ăn một chút dưa ướp muối, thực ra cũng là trải nghiệm không tệ.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như ngày nào cũng ăn dưa ướp muối, vậy Lâm đại thiếu sẽ phải chửi mẹ nó rồi.
Một lát sau, trong viện truyền đến giọng nói của Hàn Lạc Tuyết.
Tiếp theo liền nghe thấy Nhiễm Tri Xuân giải thích cái gì đó.
Cót két.
Cửa kho củi bị đẩy ra.
Cô chủ nhỏ Hàn Lạc Tuyết mặc cái váy trung ngang gối màu đen, chân mang giầy cao bồi màu vàng xông vào, kéo giữ tay Lâm Bắc Thần lại, nói: "Đừng chẻ nữa, ngươi vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, làm sao có thể làm loại việc nặng nhọc này chứ, để Đại Xuân làm là được rồi..."
"Aba Aba..."
Lâm Bắc Thần giả vờ giải thích cái gì đó, với dáng vẻ không sao, ta có thể, ta cũng muốn công hiến cho quán rượu, tuyệt đối không được trách Đại Xuân ca.
Điều thần kỳ là Hàn Lạc Tuyết hình như đã hiểu.
"Ngươi không cần phải bảo vệ cho hắn."
Hàn Lạc Tuyết kéo Lâm Bắc Thần từ trong kho củi ra ngoài, đoạt lấy lưỡi rìu, trực tiếp ném cho Nhiễm Tri Xuân, nói: "Đại Xuân, ngươi đi chẻ củi, tiểu câm sức khoẻ vẫn chưa khôi phục, rất yếu ớt, ngươi không nên cứ suốt ngày ức hiếp hắn."
"Ta không phải, ta không có, ta..."
Nhiễm Tri Xuân cố gắng hết sức giải thích, nhưng không có tác dụng.
Bởi vì mấy ngày nay chuyện hắn cố ý làm khó Lâm Bắc Thần khắp nơi đã rơi vào mắt của rất nhiều người.
Trong mắt của mọi người, Lâm Bắc Thần chính là tiểu bạch hoa khúm núm, chịu ức hiếp cũng tuyệt không phản kháng, lẳng lặng chịu đựng làm việc, còn Nhiễm Tri Xuân trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã khiến hình tượng của bản thân nhanh chóng hắc hóa rồi.
"Đi, đi thay một bộ y phục đẹp một chút, lát nữa chúng ta đi Thần Điện."
Hàn Lạc Tuyết không buông tay Lâm Bắc Thần, tiếp tục kéo về phía tiền viện.
Nhiễm Tri Xuân đành phải ủ rũ cúi đầu xách rìu, đi vào trong kho củi, trong lòng càng ngày càng ghen ghét, chưa bao giờ thấy Lạc Tuyết bảo vệ hắn như vậy.
Nhiễm Tri Xuân với vẻ mặt hung hãn, quay đầu nhìn bóng lưng của Hàn Lạc Tuyết và Lâm Bắc Thần, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Mà lúc này, vừa hay Lâm Bắc Thần cũng quay người trở lại.
Nụ cười rụt rè hiền lành giống như một tiểu thỏ trắng vô hại trước đó đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác thè lưỡi ra 'Plè plè plè' với Nhiễm Tri Xuân...
"Lạc Tuyết, ngươi nhìn hắn..."
Nhiễm Tri Xuân lập tức hét lớn: "Tên câm đang mắng ta."
Hàn Lạc Tuyết quay đầu qua nhìn một cái.
Lâm Bắc Thần nhanh chóng hoàn thành việc biến mặt, một khuôn mặt vô tội, trong con ngươi giống như nước Tinh Hà bập bềnh, thanh tịnh tinh khiết, giả vờ bối rối nói: "Aba Aba..."
Hàn Lạc Tuyết trừng mắt nhìn Nhiễm Tri Xuân, tức giận nói: "Nhanh đi chẻ củi."
Nhiễm Tri Xuân: "..."