Một lát sau.
Lâm Bắc Thần đã thay một bộ y phục sạch sẽ, cùng Hàn Lạc Tuyết một nhà ba người, lập tức từ quán rượu đi tới phân điện của Đại Hoang Thần Điện...
Trong viện yên tĩnh trở lại.
Bành!
Nhiễm Tri Xuân đem lưỡi rìu trong tay, hung hăng đập trên vách tường.
Hắn với vẻ mặt bực bội.
"Không được, ta cực khổ nhẫn nại mưu đồ lâu như vậy, sao có thể để cái tên tiểu bạch kiểm không biết từ nơi nào tới này phá hoại được..."
Trên mặt của người trẻ tuổi hiện ra vẻ hung hãn cay độc ngày thường tuyệt đối khó nhìn thấy, khí chất trong khoảnh khắc đó, giống như triệt để biến thành một người khác.
Hắn cũng thay một bộ y phục khác, lặng lẽ rời khỏi 'quán rượu Thính Tuyết' .
Thuận theo đường cái Thú Minh đi được mấy trăm mét, liền đội một cái mũ lên, che phủ khuôn mặt, sau đó quẹo vào một cái hẻm nhỏ âm u chật hẹp.
Trong ngõ hẻm bảy quặt tám rẽ, cuối cùng đã đi đến một con đường cái dòng người qua lại khá nhiều khác, dừng chân trước mặt một cổng phủ rộng lớn.
Cổng của đại trạch, có 'Võ Sĩ' bên hông đeo trường đao bảo vệ.
"Tại hạ mật thám số 9527, có chuyện quan trọng đến cầu kiến Trịnh đại ca."
Nhiễm Tri Xuân kéo thấp vành nón xuống, bước lên lấy ra một lệnh bài nhỏ.
Một lát sau, hắn được dẫn vào đại trạch, đi tới 'Phá Phong Sảnh' .
Một người trung niên thân hình cường tráng, ngồi ở trên ghế nằm, trong ngực ôm một con báo ba đuôi, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: "9527, ngươi đến tìm ta làm gì? Chẳng lẽ là phu phụ Hàn lão đầu đã chết rồi, ngươi đã đắc thủ rồi sao?"
Nhiễm Tri Xuân liền vội vàng hành lễ, nói: "Trịnh đại ca, tình huống có thay đổi." Hắn đem chuyện Lâm Bắc Thần xuất hiện, nói ra một lượt.
Sau cùng lại nói: "Tiểu bạch kiểm này cũng không biết là từ đâu tới, vừa nhìn qua đã biết là không phải thứ tốt đẹp gì, cậy vào một bộ túi da tốt, khiến cho tiểu tiện nhân Hàn Lạc Tuyết kia mê mẫn đến mức thần hồn điên đảo, ngay cả phu phụ Hàn Lập cũng đều đối đãi với hắn bằng con mắt khác, cứ tiếp tục như vậy, ta sợ ta không cưới được Hàn Lạc Tuyết, càng không đoạt được quyền khống chế 'quán rượu Thính Tuyết' nữa."
"Tên ngốc nhà ngươi."
Trịnh đại ca ngẩng đầu, một gương mặt râu quai nón tràn đầy vẻ hung tợn, thần thái hung ác, nói: "Sống ở Hàn gia đã mấy chục năm, lại còn không bằng một tên mới đến năm sáu ngày?"
"Trịnh đại ca, ta oan uổng quá."
Nhiễm Tri Xuân kêu khổ nói: "Ngươi là chưa từng gặp qua, tiểu bạch kiểm kia quả thực là đã sinh được một bộ túi da tốt, ta chưa bao giờ nhìn thấy qua trên đời có nam nhân anh tuấn như vậy, quả thực còn mỹ mạo hơn so với những quý nhân ở khu thượng nhất kia, đừng nói là Hàn Lạc Tuyết, vô số nữ mạo hiểm giả trên đường Thú Minh đều bị hắn quyến rũ, bây giờ mỗi ngày cứ đến trời tối 'quán rượu Thính Tuyết' lại chật ních khách khứa!"
"Tiểu bạch kiểm kia, thực lực rất cao sao?"
Trịnh đại ca vuốt ve con báo tam vĩ hỏi.
"Ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra, không có cái gì tốt cả.”
Nhiễm Tri Xuân vội vàng trả lời.
"Vậy thì tìm một người xử lý hắn là được rồi."
Phương pháp làm việc của Trịnh đại ca, vĩnh viễn đều là đơn giản, trực tiếp, thô bạo và hữu hiệu như vậy.
"Hôm nay chính là cơ hội tốt."
Nhiễm Tri Xuân vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: "Tiện nhân Hàn Lạc Tuyết kia dẫn theo tiểu bạch kiểm đi phân điện 98 xin thuốc, nhân tiện làm chứng nhận cư trú cho tiểu bạch kiểm, trên đường trở về, vừa hay có thể động thủ."
"Ừm, vậy thì cứ quyết định như vậy đi, ta sẽ phái người đi làm."
Trịnh đại ca gật đầu, lại nói: "Ngươi rốt cuộc có hạ thuốc hay không, tại sao lão già Hàn Lập kia vẫn còn sống? Phía trên đã sắp đợi không nổi nữa rồi."
Nhiễm Tri Xuân thề thốt nói: "Chắc chắn là đã hạ thuốc rồi, nhưng mà, Trịnh đại ca ngươi cũng biết đấy, Hàn lão đầu là thân phận dân thường, nếu như chết quá kỳ quặc, Thần Điện tất nhiên sẽ truy tra, nếu như ta không làm kín đáo một chút, đến lúc đó bị điều tra ra, ngược lại sẽ liên lụy đến Trịnh đại ca ngươi, hơn nữa, Hàn lão đầu kia còn có một đệ đệ, nghe nói là đang làm việc cùng với một vị quý nhân ở khu vực thượng nhất, ta càng phải hành sự cẩn thận hơn, cho nên lượng thuốc hạ nhẹ một chút, nhưng mà bây giờ cũng sắp rồi, Hàn lão đầu mỗi đêm đều ho đến mức sắp đem phổi ho ra ngoài, ta đoán chừng nhiều nhất thêm bốn năm ngày nữa, ông ta chắc chắn sẽ chết."
"Đến rồi."
Gia đình của Hàn Lạc Tuyết đến một quảng trường nhỏ chỗ gò đất, ở trung ương một toà kiến trúc cung điện Bạch Thạch hình lập phương cao hơn hai mươi mét, trong khu vực hạ tam, ánh sáng hơi có vẻ mờ tối, như thể tản mát ra ánh sáng trắng, toả ra một loại khí tức khiến người ta hướng tới, thân cận và thần phục.
"Nơi này chính là thần điện số chín mươi tám, phụ trách cai quản đường cái Thú Minh, đường cái Tật Phong cùng với tất cả tín đồ của mười khu vực đường phố cấp một phụ cận, trong thần điện có tế tư quyến tộc, là sứ đồ của Đại Hoang Thần vĩ đại, lấy danh nghĩa của thần tuần mục các tín đồ trung thành..."
Hàn Lạc Tuyết giải thích với Lâm Bắc Thần.
"Aba Aba..."
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt thích thú gật đầu, trong ánh mắt phóng xạ ra sắc thái hướng tới và sùng bái của một thiếu nam ngây thơ đối với Đại Hoang Thần.
"Câm ca, ngươi vẫn chưa lấy được chứng nhận cư trú, cho nên không thể tiến vào, trước tiên ở chỗ này chờ chúng ta, ta dẫn cha nương đi cầu dược... Nhớ kỹ là ở chỗ này chờ ta, tuyệt đối không được chạy lung tung, nếu không sẽ đi lạc."
Đến cửa chính của thần điện, Hàn Lạc Tuyết sắp xếp để Lâm Bắc Thần ở khu vực chờ dành cho người nhà ở cửa ra vào, kiên nhẫn dặn dò một phen, bản thân thì cầm thẻ số thứ tự đã hẹn trước, dẫn theo phu phụ Hàn Lập bắt đầu xếp hàng.