"Ha ha, tự giới thiệu một chút."
Người trẻ tuổi trên ghế mây nhổ ra mấy hạt dưa, tiện tay lau miệng, nói: "Ta tên Triệu Vũ Dương, người mà ngươi vừa nhắc tới chính là cha ta. Mấy ngày nay, người đối phó với Tật Phong Huynh Đệ đoàn của các ngươi và binh đoàn lính đánh thuê Hoả Lang chính là ta. Tất cả mệnh lệnh, tất cả hành động, tất cả kế hoạch đều do ta lập ra và ban hành."
"Thì ra là ngươi!"
Trong đôi mắt hạnh của Phương Tiểu Bạch bắn ra ánh sáng thù hận.
Mấy ngày nay rất nhiều huynh đệ của Tật Phong Huynh Đệ đoàn bị giết bị bắt, hóa ra đều là bút tích của người trẻ tuổi này.
"Ha ha, sớm đã nghe nói trong Tật Phong Huynh Đệ đoàn có Phương Tiểu Bạch, là một đoá hoa thơm nhất, đẹp nhất nhưng cũng gai góc nhất trong bang phái ở Vân Mộng thành. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là...chậc chậc chậc.” Ánh mắt của Triệu Vũ Dương giống như hai cái thước hà khắc không ngừng ra dấu lên xuống trên cơ thể Phương Tiểu Bạch, như thể muốn đo rõ ràng kích thước mỗi một tấc trên cơ thể nàng.
"Bớt nói nhảm đi, Nhạc Hồng Tuyết đang ở đâu?"
Phương Tiểu Bạch lạnh giọng nói: "Theo những gì chúng ta đã nói trước đó, trao đổi con tin. Chỉ cần ngươi giao Hồng Tuyết ra, bọn ta sẽ thả tiểu nương và muội muội của ngươi."
Nữ tử bị bọn họ trói đến bật khóc lệ hoa như mưa, nàng khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp, chính là tiểu thiếp được yêu thương nhất của Triệu Trác Ngôn- hội trưởng của thương hội Thiên Lý Hành, trong vòng tay là một bé gái khoảng bốn tuổi, là nữ nhi do tiểu thiếp và Triệu Trác Ngôn sinh ra, theo bối phận mà nói, chính là tiểu nương và muội muội của Triệu Vũ Dương.
"Nhạc Hồng Tuyết?"
Triệu Vũ Dương tiện tay ném bỏ vỏ dưa hấu, giả vờ cân nhắc nói: "Ồ, có phải là cái người đã bị ta lột một lớp xương cứng không? Ha ha ha, ở đâu ở đâu." Nói xong, hắn vỗ tay.
Bốp bốp.
Phát ra tín hiệu.
Vù vù.
Trong tán cây ngô đồng rậm rạp trên đỉnh đầu, một bóng người đột nhiên rủ xuống. Chính là Nhạc Hồng Tuyết.
Hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Một cặp móc thép lớn xuyên qua hai bên bả vai của hắn, treo sống hắn trong không trung, máu tươi màu đen đã khô cạn, thuận theo cơ thể chảy xuống, y phục rách nát nhuốm thành màu đen, máu thịt bê bết lộ ra ngoài, dường như không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Đây là phải chịu đựng những đòn tra tấn và hành hạ vô nhân đạo đến thế nào chứ?
"Tiểu Tuyết..."
Phương Tiểu Bạch đau xót gọi một tiếng.
"Ha ha, tên nhóc này, xương cốt rất cứng. Cho dù có bị tra tấn như thế nào, hắn cũng không chịu nói ra nơi ẩn nấp của ngươi. Vừa thối vừa cứng, khiến ta không thể nào lĩnh hội được một chút khoái cảm khi tra tấn người khác, nếu không phải để dụ dỗ ngươi và nhiều người khác đến Tụ Hiền trang, ta sớm đã vứt hắn cho chó ăn rồi... "
Triệu Vũ Dương lại cầm một miếng dưa hấu khác lên cười ha hả nói. "Mau thả người."
Phương Tiểu Bạch nghiêm nghị hét lên.
"Thả người?"
Triệu Vũ Dương giả bộ kinh ngạc nói: "Tại sao phải thả?"
Phương Tiểu Bạch rút tế kiếm ra, xoẹt một tiếng, kề lên cổ của nữ tử bị trói, nói: "Nếu ngươi không thả người, ta sẽ giết nàng ta."
Nữ tử sợ hãi đến xanh mặt, đau khổ cầu xin thương xót.
Triệu Vũ Dương lè lưỡi nói: "Ôi, ta sợ quá à, ha ha ha... hay là như vậy đi, ta giúp ngươi giết được chứ?
Nói xong lại vỗ tay.
Vù vù vù vù!
Mười cung thủ mai phục trong bóng tối trực tiếp phóng tên.
"Không hay!"
Phương Tiểu Bạch kinh ngạc hét lên, tế kiếm trong tay liên tục cản tên.
Nhưng đến khi cơn mưa tên ngừng lại, hai cao thủ của Tật Phong Huynh Đệ đoàn bên cạnh nàng đã ngã xuống, còn nữ tử và bé gái bị trói đã bị loạn tên xuyên thủng cơ thể, máu tươi ồ ạt chảy ra, ôm lấy nhau vô cùng khiếp sợ mà chết đi.
Phương Tiểu Bạch choáng váng.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, sự bàng hoàng và phẫn nộ khó mà hình dung nổi.
Trói hai mẹ con này tới, chẳng qua chỉ là kế tạm thời để trao đổi con tin, giải cứu Nhạc Hồng Tuyết mà thôi, nàng chưa từng nghĩ đến việc thực sự muốn giết người.
Nhưng không ngờ rằng, Triệu Vũ Dương đã trực tiếp hạ lệnh bắn chết bọn họ.
Phương Tiểu Bạch quả thực không dám tin, trên đời này còn có những người tàn nhẫn và độc ác như vậy, ngay cả tiểu nương và muội muội của mình cũng có thể hời hợt mà bắn giết.
Quả thực là súc sinh.
Không, còn không bằng súc sinh.
“Ha ha, bây giờ con tin của ngươi đã chết rồi.”
Triệu Vũ Dương dùng ánh mắt tràn đầy tính xâm lăng, tuỳ ý quét trên cơ thể yêu kiều của Phương Tiểu Bạch, cười ha hả nói: "Ngươi không còn chỗ dựa nữa, bản thân cũng đã trở thành ba ba trong vại rồi, ha ha, nếu như ngươi chịu khuất phục, làm tỳ nữ của ta, ta sẽ tha cho Nhạc Hồng Tuyết một con đường sống, thế nào?"
Trái tim của Phương Tiểu Bạch chùng xuống.
Con người của Triệu Trác Ngôn- hội trưởng của thương hội Thiên Lý Hành, nàng hiểu rõ.
Háo sắc như mạng.
Đặc biệt sủng ái tiểu thiếp này.
Cho nên nàng mới trói tiểu thiếp và nữ nhi của nàng ta lại đưa tới đây để cứu người. Nhưng không ngờ rằng người mà nàng gặp phải lại là Triệu Vũ Dương.
Người này nghe đồn là trưởng tử của Triệu Trác Ngôn.
Nhưng đã một thời gian dài không thấy hắn lộ mặt ở Vân Mộng thành, nghe nói là đã bị đưa ra bên ngoài để rèn luyện từ rất sớm, cũng không nhận được sự dạy dỗ của Triệu Trác Ngôn nhiều lắm, vì lẽ đó mà cách đối nhân xử thế, tính cách, tính khí...đều không biết chút nào cả.
Không ngờ rằng hóa ra lại là một súc sinh nham hiểm như vậy. Đã tính toán sai đối thủ.
Thất sách rồi
"Thế nào?"
Triệu Vũ Dương híp mắt nói: "Không lẽ ngươi còn muốn phản kháng? Ngươi có tin bây giờ chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, Nhạc Hồng Tuyết sẽ ngay lập tức bị bắn thành con nhím không?"
Phương Tiểu Bạch hít sâu một hơi nói: "Ta không tin."