"Ồ?"
Trên mặt của Triệu Vũ Dương lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Phương Tiểu Bạch chậm rãi nói: "Nếu ngươi giết chết Hồng Tuyết, ta xoay người rời đi. Với thực lực của ta, tuyệt đối có thể an toàn mà rút lui, chờ thời cơ tới, ngươi ở ngoài sáng ta ở trong tối, ta thề, cho dù có dùng bất cứ thủ đoạn nào, ta cũng phải báo thù cho Hồng Tuyết.”
"Ồ, thì ra trong lòng ngươi vẫn nghĩ là ngươi có may mắn đấy." Nụ cười của Triệu Vũ Dương càng nham hiểm hơn.
Hắn đột ngột giơ tay lên.
Vù!
Một luồng ánh sáng bạc lóe lên.
Khăn gấm trên đầu Phương Tiểu Bạch rách ra. Tóc xõa xuống như thác đổ.
Đoạt!
Ong ong ong.
Một mũi tên bạc nhỏ bắn vào thân cây cách đó trăm bước, đuôi mũi tên chấn động ong ong ong không dứt.
Sắc mặt của Phương Tiểu Bạch thay đổi đáng kể.
Tụ tiễn. (Mũi tên giấu trong tay áo)
Tụ tiễn với tốc độ nhanh như vậy, uy lực mạnh như vậy, muốn phòng cũng phòng không được.
Nếu như một mũi tên vừa rồi bắn thẳng vào giữa trán mình...
Vậy thì bây giờ mình không chết thì cũng bị trọng thương rồi.
"Bây giờ vẫn còn tự tin rằng bản thân có thể an toàn rút lui nữa không?"
Triệu Vũ Dương cười híp mắt nói.
Phương Tiểu Bạch hai tay nắm tế kiếm, vẻ mặt cương nghị quật cường, nói: "Không thử làm sao biết được."
“Ha ha, ta chính là thích tính cách mạnh mẽ này của ngươi.” Trong nụ cười của Triệu Vũ Dương chứa đựng sự hung ác và nham hiểm không sao nói rõ được, nói: “Thực lực của ngươi ở trước mặt ta nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được ba chiêu, người cho ngươi tự tin đó, có lẽ là cái người luôn cúi đầu ở sau lưng ngươi đúng chứ?”
Sắc mặt của Phương Tiểu Bạch thay đổi đáng kể.
Nếu như mấy lần trước sự thay đổi sắc mặt chỉ là để mê hoặc Triệu Vũ Dương, thì lần này nàng thực sự kinh ngạc.
“Nếu như ta đoán không nhầm, hắn chính là Hứa Đa của binh đoàn lính đánh thuê Hoả Lang.” Triệu Vũ Dương nói: “Nghe nói hắn là bằng hữu tốt nhất của ngươi ở Vân Mộng thành, thậm chí đến cả mạng cũng có thể giao cho ngươi. Lần này ngươi mạo hiểm đến đây, hắn không thể nào không tới... Ta nói đúng chứ, Hứa Đa? "
Tiểu thiếu niên gầy gò đứng sau lưng Phương Tiểu Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt dài, với làn da màu lúa mì và một đôi mắt giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, sáng và trong veo.
"Ta đã tính sai rồi."
Hắn đứng chắn trước mặt Phương Tiểu Bạch, nói: "Ngươi rút lui đi, ta yểm trợ."
Đã không cứu được người, vậy thì ngay lập tức di tản đi.
Chỉ cần bọn họ an toàn trốn thoát, Nhạc Hồng Tuyết thân là con tin, vẫn có cơ hội sống sót.
"Được."
Phương Tiểu Bạch quay người bỏ chạy.
Vào thời khắc then chốt, đầu óc của nàng rất sáng suốt, không hề hồ đồ mà từ chối.
"Ha ha ha, đi?"
Triệu Vũ Dương ngẩng mặt lên trời mà cười lớn: "Các ngươi đều phải ở lại đây với ta."
Hắn liền giơ tay.
Vù vù vù!
Ba mũi tên ngay lập tức bắn ra.
Keng keng!
Binh khí của Hứa Đa là một chiếc khiên và một thanh đoản kiếm, đã chặn được hai trong số chúng, nhưng lại bị mũi tên thứ ba trực tiếp xuyên qua khe hở giữa thanh kiếm và tấm khiên, trực tiếp cắm vào bả vai, phụt, một đám hoa máu bắn tung toé.
Thiếu niên khịt mũi một tiếng, như thể người bị thương không phải là mình, hung hăng xông thẳng tới, muốn kéo gần khoảng cách.
Chiến đấu với loại cao thủ ám khí như thế này, chỉ có chiến đấu cận thân mới có thể trấn áp được.
Nhưng hắn vừa mới xông lên được ba bước, thân thể đột nhiên mềm nhũn ra, xương cốt tê dại, muốn đứng lên cũng đứng không nổi, trực tiếp phịch một tiếng ngã bổ xuống đất...
"Có ... độc..." Hứa Đa hét lớn.
Nhưng ngay sau đó, hắn tuyệt vọng khi nhìn thấy Phương Tiểu Bạch vừa mới chạy được mười mét, vai trái cũng đã trúng một mũi tên, lao về phía trước vài bước liền mềm nhũn mà ngã xuống đất.
Hai kiếm sĩ đi tới, bắt Phương Tiểu Bạch qua.
"Ha ha, hai con sâu nhỏ này, đã hiện hình rồi còn muốn đi ư?”
Triệu Vũ Dương cười híp mắt đi đến trước mặt Phương Tiểu Bạch, ánh mắt không kiêng nể gì cả đảo quanh nửa thân trên của nữ phần tử bang phái này, chậc chậc nói: "Không tồi, cũng không chút thua kém gì so với người đứng đầu Tuý Xuân Lâu, điểm mấu chốt nhất là hàng vẫn còn nguyên đai nguyên kiện, ha ha ha."
Phương Tiểu Bạch trừng mắt, ánh mắt như dao, oán hận nhìn chằm chằm vào hắn. Ý thức của nàng rất minh mẫn, nhưng cơ thể lại mất đi khống chế.
Trên mũi tên đó có lẽ là được tẩm một loại thuốc gây mê mạnh đặc biệt.
Triệu Vũ Dương đưa tay nhéo cằm Phương Tiểu Bạch, cảm nhận được sự trắng nõn mịn màng, sau đó lòng bàn tay thuận xuống cổ, nắm lấy cổ áo của Phương Tiểu Bạch, cười nhạt.
"Nghe nói khoảng thời gian trước, ngươi đã tham gia vòng dự tuyển của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá. Ha ha, quả là một người thông minh, muốn thay đổi xuất thân của mình. Ha ha, đáng tiếc thực lực của ngươi vẫn còn quá kém. Đến cả vòng dự tuyển cũng không qua nổi, lại tin nhầm người, kết quả không những không có được tài nguyên tu luyện như đã hứa, ngược lại còn khiến Tật Phong Huynh Đệ đoàn và binh đoàn lính đánh thuê Hoả Lang bị các thế lực trong thành bài trừ địa thế, ngày càng sa sút, ha ha... ngươi có từng nghĩ qua tại sao những người đã hứa cho ngươi tài nguyên, đến cuối cùng đều nuốt lời cả không?"
Phương Tiểu Bạch trợn tròn mắt, đồng tử đột nhiên co rút lại. Ngón tay của Triệu Vũ Dương chậm rãi mở cổ áo của nàng ra.
Một làn da trắng nõn mịn màng được bộc lộ, làn da sáng như ngọc, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nói: "Ôi, vẻ mặt đặc sắc, ngươi hình như cũng đã hiểu được rồi, đúng vậy, đây cũng là do ta sắp xếp, miệng túi sớm đã mở ra vào lúc đó, ngươi tự cho mình thông minh, vậy mà lại ngu ngốc chui vào, ha ha ha ha, bây giờ ngươi đã phục chưa?"