Ngoài thành.
Từ đằng xa, đằng sau tảng đá.
“Xong chim, xong chim rồi.”
Sắc mặt Tiềm Long trắng bệch, bờ môi run rẩy: “Đại ca của ta xem như tiêu rồi. Tên Nham Lang Vương kia sẽ còn biến thân nữa.”
Vương Chiến và Tiêu Bác bên cạnh cũng run lẩy bẩy.
Hình thái thứ hai của Nham Lang Vương bộc phát uy áp thật sự quá kinh khủng. Cho dù cách mấy ngàn mét vẫn khiến cho ba người có cảm giác tiêu đời.
“Thiếu chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Vương Chiến đề nghị: “Chi bằng chúng ta mau trốn đi.”
Tiêu Bác cũng nói: “Đúng vậy, thiếu chủ, chúng ta tìm một chỗ trốn đi, cố gắng chèo chống thêm một nén nhang nữa. Thời gian thi đấu vòng loại kết thúc, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội còn sống rời đi.”
Tiềm Long suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhìn xem rồi nói.” Nhìn cái gì?
Hắn cũng không biết.
Nhưng hắn cảm thấy hẳn nên chờ một chút.
Trực giác đang chỉ dẫn hắn.
Có rất ít người biết, trực giác của Tiềm Long còn linh hơn cả nữ nhân.
Ít nhất từng ấy năm qua, trực giác của hắn chưa từng sai.
Trong thời khắc có quá nhiều thứ để cân nhắc, hắn lựa chọn đi theo cảm giác. Đi theo người khác là một bước cờ dở nhưng hắn vẫn cứ tuyệt cảnh phùng sinh.
Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Tiềm Long lấy hết dũng khí nhìn chằm chằm cổ thành bị vứt bỏ trong nửa nén hương.
Trong lúc hắn sắp bị sợ hãi bao phủ, hoàn toàn từ bỏ, đột nhiên hắn mở to hai mắt, toàn thân run rẩy.
Từ đằng xa.
Một cái đầu nhô lên từ trong đất cát.
Tóc nhuốm máu, mắt sung huyết.
Là một cái đầu người chết.
Đầu lão đại.
Lão đại chết rồi?
Trực giác đã sai?
“Mẹ ơi...”
Tiềm Long hú lên, muốn chạy nhưng chân cứ run lên, ngay cả đường cũng không thể đi, lớn tiếng nói: “Mau vịn ta trốn đi.”
Hắn quay đầu nhìn lại.
Không biết từ lúc nào, Vương Chiến và Tiêu Bác đã chạy ra ngoài trăm thước, cũng không quay đầu lại.
“Con mẹ nó!”
Tiềm Long tức đến mức thiếu chút nữa ngất đi.
Thần chiến sĩ thủ hộ do gia tộc lựa chọn không đáng tin cậy.
Trong thời khắc quan trọng như vậy lại bỏ hắn mà chạy.
Hắn nơm nớp lo sợ vịn vào tảng đá bên cạnh, cố gắng khống chế cơ thể, vô thức lại nhìn thoáng qua trong cổ thành.
Cái nhìn này, nét mặt của hắn một lần nữa ngưng kết.
Thì ra chui từ trong cát vàng ra không phải là một cái đầu bị cắt.
Mà là một người hoàn chỉnh.
Lâm Bắc Thần từ bên dưới chui lên.
Mặt nạ trên mặt rách tung tóe, giáp trụ trên người cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, còn dính cát vàng tạo thành bùn máu, nhìn giống như ác quỷ từ Địa ngục bò ra.
Nhưng hắn thật sự còn sống.
Lâm Bắc Thần từ dưới đất bò lên, trong tay dường như còn mang theo thứ gì.
Hắn lảo đảo đứng vững, sau đó một cánh tay phát lực, nồi giận gầm lên một tiếng, huy động thứ đồ trong tay.
Ầm ầm.
Mặt đất chấn động.
Vỏ quả đất vỡ vụn, đá và bụi đất cùng một màu.
Một nham lang dài sáu mét bị hắn nắm lấy cái đuôi rút ra khỏi mặt đất, cơ thể khổng lồ tạo thành một cái bóng cực kỳ to lớn, theo cánh tay Lâm Bắc Thần rơi xuống, cuối cùng oành một tiếng, đập thật mạnh vào tảng đá chính giữa.
Là Nham Lang Vương.
Tiềm Long từ đằng xa nhìn thấy cảnh này, tim bắt đầu điên cuồng nhảy lên.
Đúng là Nham Lang Vương.
Nham Lang Vương vô địch đã chết?
Tiềm Long không dám tin vào mắt của mình.
Hắn vô thức xoa mắt, vận dụng hết thị lực cẩn thận quan sát, ánh mắt không ngừng dò xét trên người Nham Lang Vương đã không còn khí tức.
Nham Lang Vương đã chết toàn thân cao thấp vẫn tản ra khí tức ngang ngược, hung ác khiến người ta phải sợ hãi.
Cơ thể khổng lồ khiến người ta nhìn mà phát khiếp.
Nhưng từ phần bụng trở xuống chảy ra rất nhiều máu, cơ thể cũng dần dần cứng lại, xem ra nó chết thật rồi.
Tiềm Long hít một hơi thật dài.
Sau đó, hắn nhảy lên khỏi tảng đá, lớn tiếng quát: “Lão đại đừng sợ, ta đến giúp ngươi.” Hắn vọt thật nhanh vào thành.
“Chúng ta cũng đến.”
“Lão đại, chúng ta đồng sinh cộng tử với ngươi.”
Vương Chiến và Tiêu Bác cũng nhận ra dị biến trong thành, như hai luồng gió điên cuồng lao đến.
Trong cổ thành hoang phế.
Lâm Bắc Thần tùy ý ngồi lên một tảng đá vỡ vụn, thở phì phò từng ngụm.
Ngọn lửa màu đỏ nhảy vọt trên người, quét sạch toàn bộ ô uế.
Giáp trụ và mặt nạ rách rưới trong nháy mắt trở nên sạch sẽ vô cùng.
Hắn lấy một điếu thuốc từ trong Baidu Netdisk ra, nhét vào trong miệng, sau đó vỗ tay phát ra tiếng, một ngọn lửa hiện lên trước mặt, hắn hít mạnh một hơi.
Sau khi được cải tạo, thuốc lá có tác dụng nâng cao tinh thần.
Cả người trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.
“Lão đại, máu này không thể tùy tiện chảy được, lãng phí lắm.”
Tiềm Long vọt đến gần, vẻ mặt nịnh nọt, chỉ vào vết thương ngay bụng Nham Lang Vương. Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nhìn hắn.
Cho ngươi ánh mắt, tự ngươi trải nghiệm.
“Ta hiểu.”
Tiềm Long lập tức lấy ra một cái bình ngọc màu mực, thi triển thần thuật hút vào phần bụng của Nham Lang Vương. Máu ở phần bụng vạch ra một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung, sau đó rơi vào trong bình ngọc.
Vương Chiến và Tiêu Bác cũng xông đến hỗ trợ.
Lâm Bắc Thần hút xong một điếu thuốc, trạng thái cả người khá hơn rất nhiều.
Một lát sau.
Tất cả đều đã được thu dọn xong.
“Lão đại.”
Tiềm Long hai tay đưa bình ngọc lên.
Lâm Bắc Thần cầm lấy, đeo ở bên hông.
Suy nghĩ một chút, hắn cố gắng tìm một không gian bên trong Baidu Netdisk, nhét thi thể của Nham Lang Vương vào trong.
“Còn xác sói bình thường trong hang động bên dưới. Động tác các ngươi nhanh nhẹn một chút, thu dọn cho xong.”
Lâm Bắc Thần dặn dò.