“Hiểu, ta hiểu.”
Tiềm Long lập tức cùng với Vương Chiến và Tiêu Bắc bắt đầu quét dọn chiến trường.
Lâm Bắc Thần đứng dậy, thu lấy lang nha bổng mà Nham Lang Vương còn chưa kịp dùng.
Sau nửa nén hương.
Trên bầu trời Tử Vong cốc, sức mạnh dị biến, từng vòng xoáy không gian màu sắc khác nhau chợt xuất hiện giống như ma thần cự nhãn, tản ra khí tức mạnh mẽ không gì chống đỡ nổi.
Kết thúc.
Thí luyện cuối cùng cũng đã kết thúc.
Những người dự thi còn sống ở Tử Vong cốc không tự chủ được nhào về phía vòng xoáy không gian.
Đó chính là truyền tống môn.
Đám người Lâm Bắc Thần cũng không ngoại lệ.
“Lão đại, ta tìm ngươi ở đâu thế?”
Tiềm Long lơ lửng một bên, lớn tiếng hỏi.
“Ngươi đưa hàng đến Ma Nguyên Trai trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên.”
Lâm Bắc Thần nói.
Hắn vốn không muốn để ý đến tên hoàn khố Tiềm Long.
Nhưng thú nguyên, thi thể nham lang, còn có thu hoạch trước đó đều nằm trên người con hàng này.
“Lão đại yên tâm, ta nhất định sẽ đưa đến đó.”
Tiềm Long mừng rỡ nói.
Bây giờ hắn đã hạ quyết tâm, chết sống cũng phải ôm lấy đùi Lâm Bắc Thần.
Trực giác không lừa hắn.
Lần này, trực giác nói cho hắn biết, người mang mặt nạ này có thực lực tiến vào mười vị trí đầu.
...
....
Đại khu Tây Bắc, hạ tam khu.
Thần điện số chín mươi tám.
Lần lượt từng bóng người từ trong quang môn hắc ám bước ra.
Mãi cho đến khi quang môn kết thúc, người trở lại thần điện cũng chỉ có mười người. Hai mươi mốt người dự thi, cuối cùng chỉ còn mười người còn sống trở về.
May mắn còn sống không được một nửa.
“Nhìn ngươi rất chật vật.”
Hương Nhan tế tư quay sang nhìn Lâm Bắc Thần: “Ngươi gặp được phiền phức sao?”
Bên cạnh Lâm Bắc Thần hiện lên khung chat: “Gặp Nham Lang Vương ở Tử Vong cốc.”
“Ồ, ngươi có thể chạy trốn khỏi móng vuốt của Nham Lang Vương, vận khí đúng là không tệ.”
Bên trong ánh mắt Hương Nhan tế tư đột nhiên hiện lên sự kinh ngạc.
Khóe miệng Lâm Bắc Thần lại hiện lên khung chat: “Đúng vậy, vận khí không tệ. Ta còn làm thịt được Nham Lang Vương.”
Hương Nhan tế tư khẽ giật mình, chợt mím môi mỉm cười.
Không nghĩ đến tiểu câm điếc này cũng có lúc hài hước như thế.
Tám người dự thi bên cạnh cũng cười vang.
Lâm Bắc Thần bĩu môi không nói gì.
Trang bức trước mặt đám người này chẳng hề có cảm giác thành tựu, chi bằng coi như không.
Một người mập lùn, thân hình chắc nịch, nhìn qua có chút hào sảng ngưng cười, chắp tay nói: “Các vị, vận khí chúng ta đều không tệ, có thể sống tiếp. Đấu trường tiếp theo chính là đoàn đội chiến lần đầu tiên, lấy thần điện báo danh làm đơn vị. Nói cách khác, lần tiếp theo, mười người chúng ta sẽ phải kề vai chiến đấu. Tại hạ Vân Vô Ngân, hôm nay làm chủ Tiểu Mị Lâu mời mọi người tập trung, thương lượng thật kỹ chuyện ứng đối với đấu trường, mong mọi người nể mặt.”
“A, Tiểu Mị Lâu là chỗ tốt.” “Được, chúng ta cùng đi đi.”
“Đúng, chúng ta phải thương lượng đối sách thật kỹ. Bằng không, chúng ta sẽ không sống qua được trận tiếp theo.”
Có người nhiệt tình phụ họa.
Hương Nhan tế tư lắc đầu: “Ta còn phải làm bài tập nữa.”
Lâm Bắc Thần thì không thèm nói câu nào, bước thẳng ra khỏi đại điện. Hắn phải đi bán hàng.
Vân Vô Ngân hơi lúng túng, nói với những người khác: “Đạo khác biệt mưu cầu khác biệt. Vị huynh đệ kia không có lòng tin với mọi người, vậy thì không bắt buộc hắn làm gì. Tám người chúng ta là đủ. Giờ Tuất đêm nay, ta sẽ chờ các vị ở Tiểu Mị Lâu.”
“Được.”
“Vân đại ca hào khí.”
Mọi người nhiệt tình đồng ý.
...
...
Trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên.
Ma Nguyên Trai.
Tiểu Tư Nhiên đang ra sức chào hỏi khách khứa.
Trải qua sự chỉnh đốn của Thanh Lôi, việc kinh doanh của Ma Nguyên Trai cũng có sự chuyển biến tốt đẹp.
Sự trả đũa Tiểu Tư Nhiên lo lắng không thấy xuất hiện, ngược lại tạm thời ngồi vững vị trí nhân viên thu mua váy tím, tiền thưởng trích phần trăm cũng không bớt đi, vì thế nàng ta càng ra sức trong công việc, giữ gìn quyền uy cho tân Đại chưởng quỹ Thanh Lôi.
Vừa tiếp đãi xong một vị khách, Tiểu Tư Nhiên vô thức nhìn ra cửa chính, không khỏi giật mình.
Hắn đến?
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần xuất hiện, trong lòng Tiểu Tư Nhiên tràn ngập ngũ vị tạp trần. Chính người này đã thay đổi vận mệnh của Thanh Lôi.
Đáng tiếc lúc trước chính bản thân nàng ta đã không nắm lấy được cơ hội.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tiểu Tư Nhiên không dám chậm trễ, chủ động nghênh đón: “Đại nhân ngài đã đến, cửa hàng trưởng Thanh Lôi đang tiếp đãi khách quý ở hậu viện. Để ta dẫn ngài đi.”
“Không cần.”
Lâm Bắc Thần khoát tay: “Để ta tự đi tìm nàng ấy.”
Hậu viện.
Trong sảnh đón khách.
Sắc mặt Thanh Lôi khó xử vô cùng. Nàng lắc đầu nói: “Cái này chỉ sợ không được.”
Trong đại sảnh chính là Đại chưởng quỹ các cửa hàng thu mua xương cốt, nguyên thú trạm trung chuyển tầng thứ tư Ma Uyên, tổng cộng có mười sáu người, thân phận địa vị không thấp, đều là những người có mặt mũi.
Thế lực của những người này cộng lại chiếm hơn bảy mươi phần trăm thị phần thu mua trạm trung chuyển tầng thứ tư.
Mục đích tìm đến Thanh Lôi rất đơn giản.
Hy vọng Thanh Lôi có thể phát ra tiếng hiệu triệu, vung cánh tay hô lên, kêu gọi mọi người liên hợp lại lũng đoạn thị trường, thu mua với giá thấp.
Trong khoảng thời gian này, đa số những người dự thi giải thi đấu thần tuyển đều tiến vào Ma Uyên săn giết ma thú vực sâu, hoặc ma luyện chiêu thức, hoặc tích lũy khí thế sát ý tương lai, hoặc tích lũy tiền tài mua trang bị... trực tiếp dẫn đến thị trường lưu thông thú nguyên, xương thú tăng lên nhiều.
Nói một cách đơn giản, công việc kinh doanh đã bước vào mùa cao điểm.
Có người muốn thừa cơ vớt một tay, cho nên muốn liên hợp ép giá.
Ma Nguyên Trai là một trong những cửa hàng thu mua có tiếng ở trạm trung chuyển tầng thứ tư, là cửa hàng lớn nhất của Khoáng Thạch Chi Chủ thần hệ. Cho nên, các Đại chưởng quỹ và chủ cửa hàng đều tập trung ở hậu viện, hy vọng Đại chưởng quỹ tân nhiệm Thanh Lôi có thể trở thành người vung cánh tay kia.