Vù vù vù!
Thân thể của Triệu Vũ Dương cũng cực kỳ linh hoạt.
Hắn nắm giữ một loại bộ pháp chiến kỹ, không ngừng thay đổi vị trí của mình, đồng thời còn không ngừng bắn ra các ám khí như tụ tiễn, phi đao, phi châm...
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần nhìn thấy một cao thủ sử dụng ám khí kể từ sau khi hắn đến thế giới này.
Trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh khác nhau trên trái đất, các cao thủ ám khí có thể dùng cổ tay, khuỷu tay, vai, eo, đầu gối, mắt cá chân, ngón chân, v.v., thậm chí gáy và miệng đều có thể bắn ra ám khí để đả thương người khác trong thời khắc then chốt.
Triệu Vũ Dương này có chút giống như vậy.
Nhưng mà, ám khí của hắn lấy tụ tiễn, phi kiếm làm chủ.
Trong ống tay áo giống như giấu một loại cơ chế nào đó, có thể không ngừng căng dây cung và bắn liên tục.
Lâm Bắc Thần vừa dùng Trịnh Y Kiếm để đánh bay ám khí, vừa nhanh chóng kéo gần khoảng cách.
Trên khuôn mặt của Triệu Vũ Dương lộ ra một tia giễu cợt, nắm bắt được cơ hội từ một chiêu thức cũ mà Lâm Bắc Thành sử dụng, giơ tay lại bắn ra một tụ tiễn cỡ lớn hơn.
Keng!
Lâm Bắc Thần vung kiếm chém qua.
Xoẹt!
Tụ tiễn vỡ nát.
Một làn khói sương màu xanh nhạt ngay lập tức bộc phát ra.
Bóng dáng của Lâm Bắc Thần ngay lập tức chìm trong màn sương xanh.
"Ha ha ha..."
Triệu Vũ Dương bật cười.
Loại thuốc mê Thần Tượng Tuý này, cho dù chỉ hít vào một hơi nhỏ cũng sẽ khiến cơ thể tê liệt, dần dần mất đi năng lực hành động, ngay cả Trấn Ngục thần tượng trong truyền thuyết cũng có thể bị hôn mê, huống hồ là một kiếm sĩ bình thường chứ?
Quả nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Bắc Thần loạng choạng chạy ra đám khói sương màu xanh.
"A... Ngươi thật đê tiện... ta không xong rồi." Bước chân của hắn trở nên phù phiếm.
Sau đó ngã phịch xuống đất.
Triệu Vũ Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi. "Trực tiếp giết cho ta."
Hắn ra lệnh.
Phương Tiểu Bạch và Hứa Đa ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn tuyệt vọng.
Vốn dĩ nhìn thấy Lâm Bắc Thần chiếm thế thượng phong, cho rằng cuối cùng cũng được cứu, ai mà biết thủ đoạn của Triệu Vũ Dương lại đê tiện như vậy, trong tụ tiễn lại còn giấu độc khí, ngay lập tức khiến cho Lâm Bắc Thần, người của phái học viện không có chút kinh nghiệm chiến đấu phải ngã xuống.
Xong rồi.
Lại góp thêm một người khác.
Triệu Vũ Dương này quả thực chính là một ác ma.
Vài kiếm sĩ của thương hội xông lên, vung kiếm đâm về phía Lâm Bắc Thần đang nằm trên mặt đất.
Phương Tiểu Bạch và Hứa Đa theo bản năng nhắm mắt lại, không nỡ nhìn thấy làn da tuyệt mỹ của thiếu niên đẹp trai như ngọc này bị đâm xuyên đầy máu.
Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên gương mặt của Triệu Vũ Dương.
Hắn ra lệnh trực tiếp giết chết thay vì bắt sống, chính là vì không muốn biết thân phận thực sự của Lâm Bắc Thần.
Một cao thủ trẻ tuổi như vậy, e rằng thân phận và địa vị cũng không thấp.
Nhưng vì hắn đã khiêu khích mình, thì nhất định phải đào tận gốc, trốc tận rễ.
Chỉ cần thiếu niên này không nói ra tên của bản thân hắn trước mặt mọi người, những người khác trong trang viên cũng sẽ không biết lai lịch của hắn, giải quyết hậu quả thật tốt thì tin tức sẽ không bị lan truyền ra ngoài.
Sau đó sẽ đem Lao Tư và những người có liên quan giết người diệt khẩu...
Mọi việc của ngày hôm nay có thể có xác suất cao là đạt đến thần không biết quỷ không hay.
Hưng phấn.
Triệu Vũ Dương rất hưng phấn.
Giết chết một thiên tài chiến đấu, loại cảm giác này quả thực còn hấp dẫn hơn so với việc chinh phục một thiếu nữ.
Hắn không nhịn được mà bật cười.
Lúc này, có người bên cạnh hỏi hắn: "Ngươi cười cái gì vậy?"
"Ta cười......"
Hắn theo bản năng trả lời, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không đúng. Ngay tức khắc sau đó, một thanh kiếm nhỏ bằng bạc đã kề vào cổ hắn. Vẻ mặt của Triệu Vũ Dương lập tức đông cứng lại.
Hắn nhìn mặt đất trước mặt, bóng dáng của người bị các kiếm sĩ của thương hội đâm xuyên kia đột nhiên biến mất một cách khó tin, giống như một cái rắm biến mất trong không khí, kiếm sĩ xuất kiếm cũng vô cùng kinh ngạc nhìn nhau.
"Cười à, sao không cười nữa đi?"
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt đê tiện nói.
"Ngươi......"
Triệu Vũ Dương biết rằng mình đã bị lừa rồi.
Mặc dù không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều rất rõ ràng——
Bản thân là người thông minh nhưng lại bị sự thông minh đánh lừa để cho tên tiểu học viên xảo quyệt này, âm thầm tương kế tựu kế, lặng lẽ không một tiếng động mà tiếp cận và chế ngự mình.
Sinh viên bây giờ đều gian xảo như vậy ư?
Trước đó hắn còn tưởng rằng tiểu tử này tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng chưa từng trải qua đòn độc của giang hồ bí hiểm, chỉ là một con chim trông có vẻ chưa có kinh nghiệm phong phú.
Hắn lặng lẽ di chuyển ngón tay, mưu đồ kích hoạt cơ chế ở cổ tay.
"Dừng lại, đừng nhúc nhích."
Lâm Bắc Thần ngay lập tức phát giác ra chuyển động bất thường của hắn liền nói: "Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, thanh kiếm này trong tay ta, chém sắt như bùn, một nhát kiềm đã cắt đứt móc sắt đó. Ngươi đừng cử động lung tung, lỡ như doạ ta giật mình, run tay, đầu của ngươi có thể phải rơi xuống đấy."
Triệu Vũ Dương hít sâu một hơi.
Hắn thực sự có chút sợ hãi.
Loại ám toán ở khoảng cách gần của một cẩu học viên cao thủ vô cùng gian xảo này, tuy rằng tỉ suất đắc thủ không nhỏ, nhưng có thể chắc chắn một điều là, chính vào khoảnh khắc mà đối thủ bị thương liền chém đứt nửa cổ của hắn tỷ suất lại là 100%.
"Đừng hấp tấp, bạn học Lâm, có gì từ từ nói."