Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1856 - Chương 1856: Việc Vui Tần Phủ

Chương 1856: Việc vui Tần phủ

Đại Hoang Thần Thành.

Thượng nhất khu đại khu Tây Bắc.

Bên trên ngọn phù sơn cao thứ ba giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng hớn hở.

Đây là phủ trạch quyến tộc thế gia Tần gia.

Không ngừng có quan to hiển quý mang theo hạ lễ tiến vào Tần phủ tham gia hôn lễ.

Rất náo nhiệt.

Khi Lâm Bắc Thần xuất hiện ở cổng Tần phủ, người tặng lễ ngoài cửa thậm chí đã xếp thành hàng dài.

Trong lúc hắn đang định nhờ gia đinh gọi Tần Thụ ra, đúng lúc này…

“Mau cút đi, ngươi còn dám làm loạn nữa, ta trực tiếp đánh chết hai lão súc sinh không biết sống chết các ngươi.”

Bên cửa hông truyền đến tiếng quát mắng.

Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn lại.

Hắn nhìn thấy hai lão nhân mặt mũi sưng vù bị mấy gia đinh lôi ra khỏi cửa hông.

“Cầm thú, các ngươi đúng là cầm thú…”

Một ông lão vịn vợ của mình, tức đến toàn thân phát run, chỉ vào đám gia đinh lớn tiếng mắng: “Thi cốt con gái của ta chết còn chưa lạnh, các ngươi đã… Hắn còn là người không? Hắn có còn một chút lương tâm nào không?”

“Phì…”

Tiểu quản gia hai tay chống nạnh, cười lạnh: “Hôm nay là ngày đại hỉ của thiếu gia nhà ta, hai lão giả các ngươi còn đến nơi này làm loạn? Nếu không phải nể mặt con gái của ngươi, ta đã sớm đánh chết các ngươi rồi. Mau cút đi, hai tên tiện dân, đến lúc nào rồi mà còn dám leo lên Tần gia chúng ta. Cút.”

“Mai trả thi cốt con gái của ta cho ta…”

Lão thái thái tức đến toàn thân run rẩy, xông lên muốn liều mạng.

“Muốn chết.”

Tiểu quản gia cười lạnh, hung hăng quạt tay đến.

Bốp.

Một tiếng vang giòn.

Cổ tay tiểu quản gia bị một bàn tay trắng nõn như ngọc nắm chặt.

“A, đau đau đau, mau buông ta ra.”

Tiểu quản gia nhìn người trẻ tuổi đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện, vội hét lớn: “Chó hoang từ đâu đến dám ra tay với ta. Ngươi có biết ta là ai không?”

“Không đúng, ngươi không nên nói như vậy.”

Người trẻ tuổi mang mặt nạ trừng mắt nhìn tiểu quản gia: “Ngươi đoạt lời kịch của ta.”

“Con mẹ nó, ngươi là ai?”

Tiểu quản gia chửi ầm lên.

“Câu này cũng không đúng.”

Người trẻ tuổi mang mặt nạ, một bàn tay đánh tới: “Ngươi nên hỏi ngươi là ai mới đúng.”

Bốp.

Tiểu quản gia xoay tròn ngay tại chỗ.

Đám gia phó bên cạnh sợ ngây người.

Ngay cả người xếp hàng tặng lễ cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn, châu đầu ghé tai bàn tán.

Dám có người đánh người của Tần gia trước cửa Tần phủ.

“Đừng để hắn chạy.”

Có người quát lớn: ‘Ta đi mời Vương trưởng hộ vệ.”

Rất nhanh, mười thần chiến sĩ mặc giáp trụ từ cửa hông lao ra.

Vương trưởng hộ vệ dẫn đầu là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, thân hình khôi ngô, sắc mặt hung thần. Hắn nhìn thoáng qua người đeo mặt nạ, cũng không hỏi nhiều, thản nhiên nói: “Phế đi, sau đó bắt lại.”

Nhưng…

Bốp bốp bốp.

Đám thần chiến sĩ xông đến bị người thanh niên đeo mặt nạ tùy tiện đánh mấy bạt tai đã biến thành con quay.

Cộng thêm tiểu quản gia trước đó, tất cả đều xoay tròn ngay tại chỗ.

“Mau gọi Tần Thụ ra đây.”

Người thanh niên đeo mặt nạ nói: “Ta nói mấy câu với hắn sẽ đi ngay.”

“Ngươi tìm thiếu gia nhà ta?”

Vương trưởng hộ vệ kinh nghi: “Ngươi… ngươi là ai?”

Người thanh niên đeo mặt nạ gật đầu nói: “Lần này lời thoại đúng nè, nhưng sẽ không có thưởng. Nói cho Tần Thụ biết, ta tên Kiếm Tiêu Dao.”

Kiếm Tiêu Dao?

Sắc mặt Vương trưởng hộ vệ lập tức thay đổi.

Trong khoảng thời gian này, cái tên Kiếm Tiêu Dao có thể nói là như sấm bên tai trong thần thành.

Hắn chính là Kỳ Tích Chi Tử liên tục sáng tạo thần tích trong giải thi đấu thần tuyển.

Là đối tượng rất nhiều thế lực lớn của Thần giới không ngừng lôi kéo.

Ngay cả gia chủ Tần gia gặp hắn cũng phải khách sáo với hắn.

Tuyệt không phải một trưởng hộ vệ nho nho như hắn có thể đắc tội.

“Mau đi mời thiếu gia.”

Vương trưởng hộ vệ vội vàng nói: “Mà thôi, để ta tự mình đi mời.”

Nói xong, hắn quay người chạy như bay.

Cùng lúc đó, đám quần chúng đang xếp hàng tặng lễ vốn cảm thấy người thanh niên không biết sống chết kia hôm nay xem như bị phế rồi, nhưng vừa nghe là Kiếm Tiêu Dao, tất cả đều chấn động.

“Đây chính là Kiếm Tiêu Dao sao?”

“Nghe nói hắn là quái nhân cả ngày đeo mặt nạ.”

“Có lẽ là do quá xấu chăng?”

“Suỵt, Kiếm Tiêu Dao không dễ chọc, ngươi muốn chết sao? Mấy lời nói đó, cẩn thận hắn nghe được.”

“Chỉ cần hắn không chết, tương lai hắn sẽ là tân quý Thần giới.”

Mọi người lại châu đầu ghé tai, hưng phấn bàn tán.

Quần chúng ăn dưa đột nhiên có được cảm giác giống như nhìn thấy Châu Kiệt Luân ở trái đất.

Có người tâm tư linh hoạt, vô thức muốn đến bắt chuyện nhưng trên người Kiếm Tiêu Dao phát ra khí tức “người sống chớ gần” khiến cho bọn họ không dám hành động.

Lâm Bắc Thần quay người nhìn hai vị lão nhân đáng thương.

“Hai vị lão nhân gia là phụ mẫu của Sở Hàm Lam sao?”

Lâm Bắc Thần hỏi.

Lão nhân nhìn Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới, mang theo vẻ kính sợ: “Hồi đại nhân, đúng vậy, ngài quen với tiểu nữ sao?”

Lâm Bắc Thần đã nghe Tần Thụ nói qua, Sở Hàm Lam xuất thân từ tầng lớp mạo hiểm giả, địa vị xã hội trong Thần giới không cao. Hai vị lão nhân trước mắt lại e sợ, kính úy hắn như thế, khiến cho Lâm Bắc Thần không khỏi thổn thức trong lòng. Nữ nhân cả một đời sợ nhất là dựa vào không đúng người, không những tự mình phải nuốt quả đắng mà ngay cả cha mẹ cũng bị liên lụy.

Bình Luận (0)
Comment