Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1857 - Chương 1857: Đoạn Giao

Chương 1857: Đoạn giao

“Hai vị lão nhân gia không cần phải như thế. Ta là bằng hữu của Sở tỷ tỷ.”

Lâm Bắc Thần nói “Chuyện gì đã xảy ra, hai người có thể nói cho ta biết. Ta có thể vì hai vị lão nhân gia mà chủ trì công đạo.”

Mặc dù hắn không tiếp xúc quá nhiều với Sở Hàm Lam, nhưng vị thiếu phụ thanh lệ hiền lành đó cũng đã lưu lại ấn tượng khắc sâu cho Lâm Bắc Thần. Nàng được xem là người bạn thân nhất của Thanh Lôi trong thời gian ngắn, cũng là người bạn đầu tiên của Tiểu An An.

Hôm nay, hắn nhịn không được mà muốn xen vào chuyện của người khác.

Hai lão nhân gia lau nước mắt, từng câu từng chữ thuật lại chuyện đã xảy ra.

Thì ra, những lời mà Tần Thụ nói trước đó cũng không phải nói đùa.

Hắn thật sự không kịp chờ đợi mà lấy vợ lần nữa.

Tính toán, Sở Hàm Lam chết còn chưa được bảy ngày, một câu thi cốt chưa lạnh tuyệt đối không phải khoa trương.

Kết quả, Tịnh Nhai Cầm Thú Tần Thụ đã đuổi phụ mẫu Sở Hàm Lam khỏi biệt việt Tần phủ, còn lấy hết tiền để dành của Sở Hàm Lam. Huynh trưởng Sở Hàm Lam Sở Trường Phong tức đến mức không chịu nổi, chạy đến lý luận, kết quả bị đánh trọng thương. Hôm nay, hai lão nhân đến chính là muốn đưa thi thể con gái về nhà mai táng, kết quả gặp phải Tần phủ giăng đèn kết hoa kết hôn, chẳng những không đòi được thi thể con gái, ngược lại còn bị đánh một trận…

“Tiếc cho Lam nhi của ta còn vì tên cầm thú kia mà sinh một đứa con gái, kết quả là…”

Lão nhân rơi nước mắt như mưa.

Đúng lúc này…

“Hah ha, nghe nói lão đại ngươi đã đến?”

Một tiếng cười đắc ý từ cổng chính truyền đến, chỉ thấy Tần Thụ mặc áo bào đỏ tân lang mặt đầy hồng quang bước đến: “Ta sợ làm chậm trễ lão đại ngươi chuẩn bị cho giải thi đấu thần tuyển, cho nên ta không thông báo cho ngươi biết. Ha ha, quá tốt rồi, Kiếm Tiêu Dao đại danh đỉnh đỉnh đến tham gia hôn lễ của ta, đúng là bồng tất sinh huy. Mời vào mời vào.”

Lâm Bắc Thần nhìn người trước mặt.

Sau khi hắn đến Thần giới, đây là tên gia hỏa xưng huynh gọi đệ đầu tiên của hắn.

Mặc dù ngay từ đầu chỉ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, lợi dụng lẫn nhau nhưng không nghĩ đến người này lại cặn bã đến như vậy.

Lâm Bắc Thần cảm thấy hắn cũng là loại người tham sống sợ chết, nhưng so với Tần Thụ, hắn vẫn còn tốt chán.

“Ta không phải đến tham gia hôn lễ.”

Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: “Ngươi tốt nhất đừng gọi ta là lão đại.”

“Làm sao? Nổi tiếng rồi thì không nhận người quen?”

Sắc mặt Tần Thụ cũng lạnh xuống.

Lâm Bắc Thần nói: “Ta đến là muốn đưa ngươi một món đồ.”

Nói xong, hắn lấy cúc áo màu lam của Tần Thiên Toàn, đặt trong lòng bàn tay: “Thiên Toàn vẫn còn sống. Nàng ấy bảo ta đưa cúc áo này cho ngươi. Nhưng xem ra, ngươi không có tư cách nhận được nó.”

Cơ thể Tần Thụ hơi chấn động một chút.

Chợt nét mặt hiện lên vẻ không thèm đếm xỉa: “Ha ha, nha đầu kia còn chưa chết sao? Mạng cũng lớn thật đấy.”

Lâm Bắc Thần xoay người đưa cúc áo màu lam cho lão nhân: “Đây là vật của tôn nữ người. Lão nhân gia, người hãy giữ lại làm kỷ niệm đi.”

“A, Tuyền Tuyền còn sống sao? Bây giờ nó ở đâu?”

Hai lão nhân gia cầm lấy cúc áo màu lam, vừa khóc vừa cười.

Lâm Bắc Thần nói: “Bây giờ Thiên Toàn đang ở Đại Hoang Thần Điện. Nàng được đại nhân vật thần điện chọn trúng, trở thành quyến tộc. Về sau, có lẽ nàng ấy sẽ phải tu luyện một khoảng thời gian rất dài. Nếu có thời gian, ta có thể dẫn hai người đi gặp nàng ấy.”

“Đa tạ, đa tạ.”

“Kiếm đại nhân, ngài chính là ân nhân của chúng ta.”

Hai lão nhân liên tục cúi đầu, thậm chí còn muốn quỳ xuống nhưng đã bị Lâm Bắc Thần cản lại.

Lâm Bắc Thần quay người nhìn Tần Thụ: “Giao tình của chúng ta hôm nay đã hoàn toàn dừng ở đây. Về sau, chúng ta không có bất kỳ liên quan nào nữa. Thanh Lôi cũng sẽ rời khỏi Ma Nguyên Trai. Thi thể Nham Lang Chi Vương cũng không bán cho ngươi. Hợp tác của ta và Ma Nguyên Trai cũng dừng lại.”

Sắc mặt Tần Thụ thay đổi: “Đừng, lão đại, ta…”

“Ta nói rồi, đừng gọi ta là lão đại.”

Lâm Bắc Thần lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn gọi một lần nữa, ta đánh gãy răng của ngươi. Gọi lần hai, ta đánh gãy chân của ngươi. Nếu ngươi dám dùng danh tiếng của ta mà làm việc, ta diệt luôn Tần gia của ngươi. Ngươi biết đấy, mặc dù ta cũng là hoàn khố nhưng tuyệt đối giữ lời. Ta nói diệt cả nhà ngươi nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi.”

Lâm Bắc Thần nói rất chắc chắn.

Trở mặt không quen biết.

Nhưng hắn không hối hận.

Ngay từ ban đầu, hắn đã biết Tần Thụ không phải người tốt lành gì.

Chỉ là không nghĩ đến ranh giới cuối cùng lại thấp như vậy.

Hắn có thể thê tử kết tóc chết hai ngày đã không kịp chờ đợi mà cưới người mới, có thể chết sống bỏ mặc con gái của mình, tổn thương cha mẹ vợ, còn có chuyện gì mà hắn không làm được nữa chứ?

Dạng người như thế, nếu cứ tiếp tục kết giao, ai còn dám tin tưởng hắn?

Nếu để Thanh Lôi tiếp tục ở lại Ma Nguyên Trai, ai biết được còn có chuyện gì đáng sợ có thể phát sinh?

Ai biết Tần Thụ có lấy chiêu bài Kiếm Tiêu Dao làm ra những chuyện táng tận lương tâm hay không?

Đợi đến một ngày nào đó, khi có đủ lợi ích, Tần Thụ có hay không do dự phản bội hắn và Thanh Lôi?

Cho nên, Lâm Bắc Thần mới quyết tuyệt đến như vậy.

Chính là muốn bỏ đi tất cả tâm lý may mắn của Tần Thụ.

Nói thật, từ khi quen biết đến nay, Lâm Bắc Thần cũng không chiếm tiện nghi gì của Tần Thụ.

Ngược lại, Lâm Bắc Thần săn giết vô số ma thú vực sâu, vì Tần Thụ và Ma Nguyên Trai của hắn mang đến rất nhiều tài phú và tài nguyên.

“Ngươi cần chi phải tuyệt tình như vậy?”

Tần Thụ xấu hổ, cố gắng cưỡng chế sự phẫn nộ trong lòng: “Lão đệ, giữa chúng ta là đôi bên cùng có lợi, không cần phải để ý những người không quan trọng. Trong khoảng thời gian ngươi quen biết ta đến nay, rất nhiều chuyện của ngươi đều là ta làm giúp, có phải ngươi cũng cảm thấy hài lòng hay không? Ngươi cần chi phải vì một người chết mà can thiệp vào?”

“Trong lòng của ngươi, có lẽ nàng ấy là người đã chết.”

Lâm Bắc Thần lãnh đạm nói: “Nhưng trong lòng ta và Thanh Lôi, nàng ấy là bằng hữu.”

Bình Luận (0)
Comment