"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Bị tước đoạt ngũ giác cùng giác quan thứ sáu, còn có thể phản sát?"
"Thời khắc cuối cùng, dưới mặt nạ của Kiếm Tiêu Dao, rốt cuộc cuộc ẩn giấu bí mật như thế nào?"
"Tin tức mới nhất, Kiếm Tiêu Dao thật ra là người trong lòng của Thương Cảnh Không, khổ sở yêu mấy chục năm mà không thể có được, thời khắc cuối cùng, hắn tháo mặt nạ xuống, biểu lộ ra thân phận, cho nên Thương Cảnh Không tâm thần đại loạn, bị Kiếm Tiêu Dao thừa lúc..."
"Nói như vậy, Kiếm Tiêu Dao là tra nam, đối với tình nhân của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.”
"Quả thực là nói bậy."
"Chân tướng rất là đơn giản: Kiếm Tiêu Dao đã tu luyện một loại Bí Thần Thuật nào đó, cần phải gỡ mặt nạ xuống mới có thể thi triển...Thương Cảnh Không chủ quan rồi."
"Sai, chân tướng là Kiếm Tiêu Dao quá anh tuấn!"
"Giá trị nhan sắc giết người?"
"Cậy soái hành hung?"
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, các nơi trong Đại Hoang Thần Thành đều có truyền ngôn cùng suy đoán lộn xộn, điên cuồng lưu truyền ra ngoài.
Chỉ có số ít người đã nhìn thấy được mặt mũi thật của Kiếm Tiêu Dao, suy đoán ra chân tướng.
Nhưng lời giải thích được gọi là 'Chân tướng' này, lại vẫn cứ bị chế giễu và phản bác. "Thật sự là hoang đường, một người có thể đẹp trai tới trình độ nào, mới có thể khiến cho một Thần Trận Sư có tu vi tâm cảnh giống như Thương Cảnh Không, tâm thần thất thủ tinh thần lực tràn ra ngoài?"
"Đúng vậy, trừ khi Thương Cảnh Không nhớ nam nhân đến điên rồi."
Rất nhiều người đều khịt mũi coi thường đối với 'Chân tướng' chân chính.
...
"Đây chính là cơ hội thắng mà miện hạ nói tới sao?"
Trong đại điện, sắc mặt của thiếu nữ hắc bào chân trần ngốc trệ.
Biểu cảm của Lam Chủ Thần, cũng mới vừa từ trong kinh ngạc khôi phục lại, lắc đầu, chậm rãi nói: "Không phải."
Rất hiển nhiên, thao tác điên cuồng sau cùng của Kiếm Tiêu Dao, cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
"Cơ hội thắng mà ban đầu miện hạ nói, không phải là ở Kiếm Chi Chủ Quân?"
Trong đầu của thiếu nữ hắc bào lóe lên linh quang.
Nàng nhớ rằng, Lam miện hạ đối với đệ nhất mỹ nhân của Thần giới ngày trước này rất coi trọng, coi trọng dường như đến mức độ kiêng kị.
Lam Chủ Thần chậm rãi gật đầu.
Nàng vốn cho rằng, Kiếm Tiêu Dao thân là nhân tuyển của Kiếm Chi Chủ Quân, vào thời khắc then chốt, sẽ có con át chủ bài do Kiếm Chi Chủ Quân ban cho, cho dù là kém nhất, Kiếm Chi Chủ Quân cũng sẽ nhúng tay cứu người, giống như thời khắc cuối cùng Yểu Chủ Thần đã cứu Thương Cảnh Không đi vậy.
Không ngờ rằng Kiếm Tiêu Dao lại có thể dùng loại phương thức phá cục hoang đường này.
Nhưng mà, khuôn mặt kia thật là anh tuấn.
Một loại nam sắc mỹ mạo trước nay chưa từng có.
Đệ nhất mỹ nam tử của Thần giới, không quá đáng chút nào.
Đột nhiên, trong lòng của Lam Chủ Thần nổi lên một ý niệm khác.
Đệ nhất mỹ nam tử.
Đệ nhất mỹ nữ.
Không lẽ hai người này... Là một đôi?
...
...
Khu vực trung ương của Đại Hoang Thần thành.
Chỗ Thần điện của Yểu Chủ Thần.
Mặt chính bên ngoài đại điện màu đen, ngăn nắp, phong cách thống nhất với các thần điện của Đại Hoang Thần Tộc.
Nhưng bên trong đại điện, từng lập trụ màu bạc, phía trên chạm khắc các loại đồ án như vân văn, thủy lưu, sơn xuyên, sóng cả, vạn thú...
Toàn bộ lập trụ lấy Thần thạch màu bạc chế tạo thành, óng ánh long lanh, sáng chói như bạc, lấp lóe nồng đậm, ánh sáng màu trắng không bình thường, có thể nuốt chửng thân hình của người.
Người có thực lực không đủ, không có giấy thông hành, tiến vào trong tòa đại điện này sẽ triệt để mất phương hướng ở trong đó, cho dù là thọ nguyên hao hết cũng không tìm thấy đường ra ngoài.
Người ở xa ngút ngàn, không có tung tích, cũng không có ảnh.
Yểu Chủ Thần là người nổi tiếng thần bí trong Ngũ đại chủ thần của Đại Hoang tộc, phần lớn thời gian đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ít giao du với bên ngoài, cực ít lộ diện với ngoại giới.
Liên quan tới Yểu Chủ Thần, ngoại giới chỉ có hai nhận thức chung—
Nàng là một nữ nhân.
Nàng thích nữ nhân.
Mà lúc này, nàng với một bộ sa y mỏng manh, khoác lên người, lộ ra bờ vai lập thể hoàn mỹ đao tước rìu khắc giống như bạch ngọc, lười biếng ngồi trước bàn trang điểm, đang dùng thần khí Phi Vân Lược chải đầu.
Động tác ưu nhã.
Nhất cử nhất động động đều tràn đầy dáng vẻ thuỳ mị thành thục xinh đẹp.
Ở sau lưng nàng, một đám sáng màu bạc trắng, giống như nước lơ lửng giữa không trung, lấp lóe lắc lư.
Giây lát, một bóng người từ trong đó đi ra.
Toàn thân trần trụi, da tuyết như ngọc.
Mắt cá chân tinh xảo, bắp chân thon dài, đùi tròn trịa, eo mông kinh người, bộ ngực phồng lên cao ngất, mái tóc màu hồng nồng đậm lấp lóe, xoã xuống giống như thác chảy, che khuất trước ngực và dưới bụng, rủ xuống tận gót chân.
Chính là Thương Cảnh Không vốn dĩ đã chết.
"Đa tạ ân cứu mạng của miện hạ."
Nàng cung kính quỳ một chân trên đất.
"Đã sớm nói qua với ngươi, trận pháp chủ tu không được phân tâm vào Từ Mị Hoặc chi thuật, ngươi lại vẫn cứ không nghe ta... Kết quả nam nhân thối kia chỉ là lộ ra một khuôn mặt, đã khiến ngươi mị công phản phệ, thần hồn điên đảo, tâm thần thất thủ... vứt bỏ đi phần thưởng Thần Vị có thể tới tay."
Yểu Chủ Thần chậm rãi đứng lên, trên khuôn mặt tuyệt đại phong hoa, mang theo ba phần oán trách.
Giống như là đang nũng nịu với tình nhân.
Thương Cảnh Không đứng lên, nói: "Chỉ là nhất thời không tra... Ta đến bây giờ vẫn nghĩ không thông, Kiếm Tiêu Dao rốt cuộc là làm thế nào mà liên tục tìm được ‘khe hở’ của loạn cảm giác ảo giác mê trận, nếu như chỉ là trực giác, vậy cũng thật là đáng sợ."
"Trên thế giới này, có quá nhiều quá nhiều chuyện mà chúng ta không cách nào nắm giữ được..." Yểu Chủ Thần đưa tay nhẹ nhàng vòng qua eo thon của Thương Cảnh Không, đưa tay ấn trên đỉnh núi cao vót của Thương Cảnh Không, không nghiêm túc mà nói: "Thật giống như một cánh tay này của ta, cũng cầm không nổi nơi này vậy." "A..."
Thương Cảnh Không dưới sự sờ bóp của Lam Chủ Thần, phát ra âm thanh tiêu hồn, nói: "Đợi đã... Ta cảm thấy Kiếm Tiêu Dao kia... A."
Yểu Chủ Thần đã cúi đầu hôn lên.
"Những chuyện khác sau này hãy nói, ngươi yên tâm, Thần giới có biến, Thần Vị trống chỗ ra sẽ rất nhiều, đến lúc đó, ta để ngươi chọn một cái."
Nàng nhã khí như lan nói.