"Cạn ly."
Trong dinh thự của Tiểu Phù Sơn, tràn ngập tiếng hoan hô.
Tất cả mọi người giơ cao chén rượu, chúc mừng Lâm Bắc Thần thắng lợi trở về.
"Lão đại, ngươi vĩnh viễn là thần trong lòng ta."
Tiềm Long bưng vò rượu, hưng phấn nói: "Ngũ giác cùng giác quan thứ sáu đều bị tước đoạt, vậy mà lại có thể phản sát, ngươi làm sao mà làm được vậy chứ?"
"Đúng vậy, lão đại, ngươi quả thật thần kỳ."
"Lúc đó ta sắp bị hù chết, ta cũng cho rằng lão đại ngươi sắp chết..."
Mấy tên hoàn khố nhớ tới cảnh lúc đó, hiện tại đều từng trận nghĩ lại vẫn thấy sợ, lúc ấy thật sự cho rằng Lâm Bắc Thần sắp chết trong trận đại chiến này rồi.
Ai có thể ngờ tới, dưới tuyệt cảnh như vậy, còn có thể ngược gió lật bàn chứ?
"Bốn tên ngu xuẩn các ngươi, lập trường không kiên định."
Thạch Cảm Đương đột nhiên đứng lên, giơ chén rượu lên, nói: "Lão đại, ta mời ngươi một chén, có sao nói vậy, ta ngay từ đầu đã không hề nghi ngờ thực lực của ngươi, thắng lợi chắc chắn thuộc về ngươi."
Bốn tên hoàn khố khác: "? ? ?"
Vừa rồi không phải cẩu vật nhà ngươi la hét phải tranh thủ thời gian đi mua quan tài và bia mộ cho lão đại à?
"Đánh hắn."
Lư Băng Ổn gầm lên giận dữ.
Tứ đại hoàn khố xông lên, liền đem Thạch Cảm Đương đặt ở dưới người, đấm cho một trận.
Thanh Lôi nhìn cục diện vui vẻ trước mắt, trái tim treo lơ lửng cuối cùng đã đặt xuống lại trong bụng.
Vừa rồi lúc nguy hiểm nhất, nàng thậm chí đều đang nghĩ, nếu như Lâm Bắc Thần thật sự chiến tử trong Hào Khốc Thâm Uyên, vậy thì nàng nhất định phải sống tiếp, không chỉ là vì nữ nhi An An, mà còn vì báo thù.
Nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào, đi báo thù cho nam nhân của mình.
Sở Ngân cùng Đái Tử Thuần, trên mặt của hai người cũng đều nở nụ cười.
Trong lúc bất tri bất giác, tên Tịnh Nhai Hổ đã từng được mệnh danh là đệ nhất não tàn của Vân Mộng thành, vậy mà lại có thể phát triển đến loại trình độ này, chờ đến khi ba người cùng nhau trở về Đông Đạo Chân Châu, vậy địa vị quốc tế của đế quốc Bắc Hải há chẳng phải là một bước lên mây sao?
Hai người đều tràn ngập mong chờ đối với điều này.
Đặc biệt là Đái Tử Thuần.
Sau khi hắn uống thuốc đặc hiệu, chứng bệnh nan y Hoa Ngân đã triệt để khỏi hẳn— nhưng mà, hắn vẫn miêu tả đồ án cánh hoa ở mấy chỗ trên da, dáng vẻ giả vờ như triệu chứng tăng thêm, để che giấu tai mắt người khác.
"Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện."
Sở Ngân chậm rãi nói: "Không phải nói Phan Đa Tình đã gặp phải thích sát của thích khách thần bí, bị trọng thương rồi sao? Biểu hiện của hắn hôm nay, dáng vẻ cũng không giống như là trọng thương."
"Người này, một chút ranh giới cuối cùng cũng không có."
Lư Băng Ổn bĩu môi, nói: "Trước đó chính là cố ý phóng khói mù, để mê hoặc đối thủ, mưu đồ đoạt giải quán quân...Lão đại, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, ai mà biết hắn có thể sử dụng âm mưu quỷ kế gì trong trận chung kết hay không.”
Lâm Bắc Thần nghe vậy, có chút tán đồng gật đầu.
Gian nguy của trận chiến này, đã cho Lâm Bắc Thần một lời cảnh tỉnh.
Trong giải đấu Thần Tuyển tàng long ngọa hổ, không thể quá chủ quan.
Tay của các chủ thần đã nhúng vào trong vòng bán kết.
Trong trận chung kết tuyệt đối sẽ càng nguy hiểm hơn.
Phải chuẩn bị thật tốt một phen.
Đang lúc nói chuyện, tiếng đập cửa truyền đến.
Là Mèo máy mang theo Hoàng Kim Tích Dịch tới.
Mèo máy bước đi khập khiễng, còn có hai đôi mắt quầng thâm, trông có vẻ vừa mới chịu một trận hành hung, Lâm Bắc Thần vừa nhìn qua liền hiểu, đây là bởi vì chuyện bỏ thi, bị lão nương đánh cho một trận tơi bời.
Nhưng mà Hoàng Kim Cự Tích lại cũng đã đứt mất nửa cái đuôi, chi trước trái bị gãy xương, chi trước rũ cụp xuống, trên mặt một mảnh tím một mảnh phù, rất nhiều mảnh vảy màu hoàng kim cũng bị đánh rơi mất, nhìn thê thảm vô cùng.
"Ngươi... Đây là có chuyện gì vậy?"
Lâm Bắc Thần kinh ngạc hỏi.
Hoàng Kim Cự Tích nhìn thấy Lâm Bắc Thần, giống như con chó bị đánh gãy chân nhìn thấy được chủ nhân, ô ô xông tới, nước mắt nước mũi tèm nhèm nói: "Tê tê, tê tê tê, tê tê tê..."
Hả?
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Mèo máy: "Các ngươi đây là thế nào vậy?"
Mèo máy với vẻ mặt ngượng ngùng gãi gãi gáy: "Ta... Ta... nương ta..."
Hiểu rồi.
Cũng là lão thái thái đánh.
Lâm Bắc Thần không khỏi líu lưỡi: "Lão thái thái ra tay khá tàn nhẫn."
Mèo máy bị đánh mặt mũi bầm dập, cái này có thể hiểu được, dù sao thân là nhi tử, hắn cũng không thể nào vận chuyển công pháp chống cự nương ruột, chỉ có thể thành thật chịu đánh, còn cố ý không vận công làm tiêu tan vết thương.
Nhưng ngay cả Hoàng Kim Cự Tích da dày thịt béo cũng bị đánh thành cái dạng này? Lão thái thái chỉ e là kẻ hung hãn.
Lâm Bắc Thần trong lòng khẽ run lên, ngay lập tức quyết định, tuyệt đối không thể để cho lão thái thái của mèo máy biết, người uy hiếp hắn bỏ thi là mình.
"Lão đại, chúc... chúc... chúc..."
Mèo máy vội vàng nói chúc.
Vòng bán kết thắng lợi là chuyện lớn.
Cho nên hắn ngay lập tức đến nhà chúc mừng.
"Ngươi vậy mà lại có thể nghĩ được điểm này?"
Lâm Bắc Thần kinh ngạc.
Mèo máy nói dễ nghe một chút là tâm tư đơn thuần, nói khó nghe một chút chính là trí tuệ rất thấp, nhưng vậy mà có thể nghĩ đến việc ngay lập tức tới chúc mừng mình... Hảo huynh đệ.
Mèo máy lại gãi gãi đầu, nói: "Ta...nương ta..."
A, thì ra là lão thái thái bảo tới.
Lâm Bắc Thần càng ngày càng cảm thấy, lão thái thái không phải người bình thường. Mọi người ở trong viện uống rượu một lát, mới ai về nhà nấy.
Hoàng Kim Cự Tích còn đem tới mười mấy cái đuôi thằn lằn nướng, hoàng kim xốp giòn, răng môi phiêu hương, được Lâm Bắc Thần giữ lại toàn bộ cho Thanh Lôi, bảo nàng mang cho hai tiểu cô nương Tiểu An An và Tần Thiên Toàn.
Trùng hợp cũng vào lúc này—