"Đi mau."
Một người trung niên râu quai nón lẫn trong đám người, lớn tiếng hét.
Hắn dẫn theo bốn đồng bọn, lẫn trong đám người chạy trốn.
Hưu.
Một đạo lưu quang màu vàng nhạt, từ phía sau phóng tới.
Tiêu thương kim sắc trực tiếp xuyên thủng chân trái của hắn, đem hắn đính trên mặt đất.
Nam tử râu quai nón phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
"Không cần quan tâm đến ta, đi mau."
Hắn cắn răng điên cuồng hét lên.
Nhưng bốn đồng bọn làm sao có thể chịu một mình sống tạm bợ, quay tới muốn nhổ tiêu thương kim sắc ra, kết quả bốn người dùng hết sức bú sữa mẹ, cũng không thể nào rung chuyển tiêu thương kia chút nào.
Cùng một thời gian.
Mười mấy chiến sĩ thân mặc chiến giáp của Liệt Dương Thần tộc, tay cầm trường thương, từ trong phiên chợ lao ra, vây quanh năm người.
Đạp đạp đạp.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Chiến tướng khổng lồ của Liệt Dương Thần Tộc thân cao ba mét chậm rãi từ trong phiên chợ bước ra, vẫy tay một cái, tiêu thương kim sắc kia bay ngược trở lại, rơi vào trong tay hắn.
"Mấy con giòi bọ, còn muốn đào tẩu dưới mí mắt của Phan Thắng ta ư?"
Trong đôi mắt của hắn lóe lên ánh sáng tàn nhẫn.
Lúc này, càng có nhiều chiến sĩ của Liệt Dương thần tộc đem đều truy đuổi đám người từ trong phiên chợ trốn ra.
Có người dám phản kháng, trực tiếp bị chém giết ngay tại chỗ.
Đầu người ùng ục lăn xuống đất.
Máu tươi chảy xuống trong đất bùn trên mặt đất.
Mọi người bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, tụ tập cùng nhau.
"'Âm ảnh nhân’ kia, trốn ở nơi nào rồi?"
Phan Thắng tựa như Cự Linh ác thần nắm giữ sinh tử, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào năm người râu quai nón, chậm rãi hỏi.
Trên đùi của tên râu quai nón trái xuất hiện một cái lỗ máu, dường như chém đứt chân của hắn, khuôn mặt đau đớn đến vặn vẹo, chỉ là gắt gao cắn răng, căn bản không có ý trả lời.
"Không nói?"
Phan Thắng bật cười: "Ngươi cũng đã biết, 'Âm ảnh nhân' kia đã tàn sát thần sư của tộc ta, tội đáng chết vạn lần, bất kỳ kẻ nào bao che đều cùng tội với hắn... Ta có thể dùng bất kỳ phương pháp nào để ngươi mở miệng, ví dụ như..."
Nói xong, cong ngón tay búng ra.
Một vệt kim quang nhập vào trong cơ thể của tên râu quai nón.
"A, a a, a a..."
Tên râu quai nón đột nhiên toàn thân run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng hét thảm thiết giống như dã thú kêu, trực tiếp lăn lộn qua lại trên mặt đất, đôi mắt trợn tròn nhìn về phía đồng bọn bên cạnh, với vẻ cầu khẩn nói: "Giết ta, nhanh, giết ta đi..."
Hắn chịu đau đớn khủng khiếp.
Trong mắt của một tên đồng bọn lóe lên vẻ không đành lòng, lòng bàn tay liền loé lên vi quang, bắn ra một mũi tên tuyết sắc, đấm xuống trái tim của tên râu quai nón, muốn trợ giúp đồng bọn giải thoát.
Nhưng mà—
Phốc phốc phốc.
Ba bốn cây trường thương trong nháy mắt liền đâm xuyên vào cánh tay và đùi của hắn.
Hắn hét lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.
"Ta không cho các ngươi chết, thì các ngươi không được chết."
Phan Thắng ép hỏi: "Nói ra tăm tích của 'Âm ảnh nhân’ kia, ta sẽ cho các ngươi được vui vẻ."
Tên râu quai nón nước mắt nước mũi đều chảy xuống, gân xanh lồi lên, tứ chi đau đớn run rẩy, lăn lộn trong đất bùn, nhưng cho dù có cắn chết cũng không mở miệng...
Ba đồng bọn khác, ai nấy đều chấn động lực lượng thể nội, muốn tự bạo ngay tại chỗ. Nhưng Phan Thắng chỉ nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng.
Ba người lập tức không có chút lực phản kháng ầm một tiếng liền nằm trên mặt đất, xương cốt toàn thân vỡ vụn...
"Các ngươi..."
Phan Thắng còn muốn nói cái gì.
Lúc này—
Một bóng người xuất hiện ở trong sân.
Chính là Lâm Bắc Thần.
Hắn chậm rãi nhặt mũi tên tuyết sắc rơi trên mặt đất kia lên, trong đôi mắt lộ ra một tia ngoài ý muốn.
"Mũi tên này, từ đâu tới?"
Lâm đại thiếu nhìn về phía con quỷ xui xẻo bị đâm ba thương kia.
Đồng thời, hắn phóng ra một luồng thần lực, xua tan thần lực Liệt Dương kim sắc trong cơ thể của Hán tử râu quai nón kia, cũng đem lực lượng trấn áp ba người khác trực tiếp tiêu trừ.
Năm người vốn dĩ chịu hết tra tấn, lập tức cảm thấy trên thân chợt nhẹ hẳn, tựa như từ địa ngục đi tới thiên đường.
Tên râu quai nón thở dốc từng ngụm, nghi hoặc nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Mà lúc này—
"To gan, Liệt Dương thần tộc làm việc, ngươi là người nào, lại dám... Ngươi... Ngươi là... Là... Ta."
Thấy có người đột nhiên xâm nhập, thần tướng Phan Thắng trong lòng giận dữ. Nhưng hắn một câu nói còn chưa nói hết, lại đột nhiên nhận ra thân phận của Lâm Bắc Thần, lập tức bị dọa đến mức sắc mặt thảm biến, đôi chân mềm nhũn ra, lắp bắp nói năng lộn xộn, ngay cả câu nói kế tiếp cũng nói không xong.
Lâm Bắc Thần cũng không để ý tới hắn.
Hắn vẫn nhìn năm người tên râu quai nón, đem mũi tên màu tuyết trong tay bày ta, lại lần nữa truy hỏi: "Mũi tên này, đến từ nơi nào?"
Lần này, hắn dùng chính là ngôn ngữ mà đám người Phan Thắng nghe không hiểu. "Đại nhân, ngài..."
Đôi mắt của tên râu quai nón lại sáng lên, trong lòng mang theo một tia may mắn, nói: "Đây là chính đồ vật của chúng ta, là chúng ta... từ cố hương mang tới."
Ngôn ngữ của Đông Đạo Chân Châu.
Nói chính xác, là ngôn ngữ của đế quốc Cực Quang Đông Đạo Chân Châu.
Lâm Bắc Thần trong lòng chấn động mãnh liệt.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy mũi tên này, đã cảm thấy rất quen mắt, nhận ra đây là thứ ở trên đại lục Đông Đạo Chân Châu, tạo hình mũi tên của thần xạ Hoàng tộc đế quốc Cực Quang, đối thủ cũ của đế quốc Bắc Hải, ngay cả chất liệu cũng đặc biệt tương tự với Tuyết Hoa Kim- kim loại quý của Hoàng tộc đế quốc Cực Quang.
Cho nên mới có câu hỏi này.
Không ngờ rằng tên râu quai nón này, vậy mà lại nói tiếng của hạ giới.
"Các ngươi đến từ đế quốc Cực Quang?"
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Trong mắt của năm người râu quai nón bắn ra hào quang kinh người, đều đứng lên, hai gối quỳ xuống đất hành lễ, nói: "Đại nhân, chúng ta là tới từ đế quốc Cực Quang... Đại nhân cứu mạng."
Mặc dù không biết người trước mắt này là thân phận gì địa vị gì, nhưng đã dám xuất thủ ở trước mặt của Liệt Dương Thần tộc, còn có thể nói ngôn ngữ của đế quốc Cực Quang, có lẽ chính là người mình.
Đây là một cơ hội sống sót duy nhất.
Năm người phanh phanh phanh dập đầu.