Lâm Bắc Thần bị lời nói của mấy người làm chấn kinh.
Xem cái dáng vẻ này, thời gian mà mấy người râu quai nón đi vào Thần giới cũng không lâu.
Bọn hắn làm sao mà tới?
Không lẽ cũng gặp phải chuyện giống như đám người Sở Ngân?
Không đúng, tình cảnh của bọn hắn, dường như tốt hơn rất nhiều so với Sở Ngân. Trong lòng loé lên mấy điều nghi vấn, Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn về phía Phan Thắng.
"Ta..."
Phan Thắng vừa mở miệng nói một chữ.
Hưu.
Một đạo kiếm quang cực nóng màu đỏ thẫm hiện lên.
Đầu của hắn liền phóng lên tận trời.
Sớm đã kết tử thù với Liệt Dương Thần Tộc, Lâm Bắc Thần xuất thủ không có chút dự chút chần chừ nào.
Đầu người của Phan Thắng bay trên không trung, hóa thành một luồng khói xanh tro bụi tiêu tán.
Cùng một thời gian, thân thể của hắn cũng trong cùng một lúc, hóa thành hơi khói màu đen phiêu tán trong gió.
"Chạy mau."
"Là Đại Ma Vương kia."
"Trốn đi."
Chiến sĩ của Liệt Dương Thần tộc khác trong nháy mắt cũng bị sợ đến vỡ mật, xoay người bỏ chạy, căn bản không nổi lên chút ý chí chiến đấu nào cả.
Lâm Bắc Thần cũng không ra tay giết người nữa.
"Các ngươi đi theo ta đi."
Lâm Bắc Thần đưa tay truyền một đạo thần lực nhu hoà vào trong cơ thể của năm người để trị liệu thương thế cho bọn hắn— loại tổn thương da thịt đơn giản này, cũng không cần trị liệu đặc thù.
Năm người râu quai nón tuyệt cảnh phùng sinh, vui mừng quá đỗi.
Cũng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lâm Bắc Thần.
Những người khác ở bên ngoài phiên chợ, cũng đều giống như chạy trốn, giải tán đi. Môi trường trị an trong tòa Thần thành càng ngày càng kém.
Lòng người bàng hoàng.
Đoạn thời gian này, trong thành minh tranh ám đấu tử thương nhiều lần xuất hiện, ngay cả đoàn chấp pháp của Đại Hoang Thần Tộc, cũng đều không thể nào quản được—thậm chí nghe đồn có người của Đại Hoang Thần Tộc bị tập kích, xuất hiện tử thương.
Lâm Bắc Thần không nói lời nào, mang theo năm người, đi tới một chỗ hẻo lánh, mới dừng bước chân lại, quay người nhìn năm người.
"Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân."
Tên râu quai nón vội vàng lại lần nữa gửi lời cảm ơn, tư thái cung kính khiêm nhường. "Các ngươi biết ta là ai không?"
Lâm Bắc Thần hỏi một câu.
"Cái này... Xin thứ cho mấy người tiểu nhân trí nhớ tồi."
"Chúng ta vừa mới đến..."
"Mời đại nhân chỉ thị."
Mấy người trong lòng cũng có chút lo sợ, nói lời tốt đẹp.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên vuốt vuốt mi tâm.
Rất tốt.
Không biết ta là ai, vậy thì dễ diễn rồi.
"Ta là thần linh được tín nhiệm nhất dưới trướng của Vũ Tiễn Chi Thần."
Lâm Bắc Thần nói.
"Thì ra là Thần Linh miện hạ."
"Tín đồ trung thành của ngài, bái kiến miện hạ."
Năm người râu quai nón nghe vậy, vui mừng quá đỗi.
Bọn hắn không chút nghi ngờ.
Bởi vì Lâm Bắc Thần có thể từ trên Tuyết Tiễn nhận ra thân phận của bọn hắn, nắm vững ngôn ngữ của đế quốc Cực Quang, còn có thể trong lúc giơ tay nhấc chân liền chém giết thần tướng của Liệt Dương Tộc, cứu bọn hắn ra...
Tất cả những thứ này, ngoại trừ Thần Linh dưới trướng của Vũ Kiếm Chi Thần miện hạ vĩ đại, còn có ai có thể làm được chứ? Còn có ai có thể nguyện ý làm chứ?
Về phần dưới trướng của Vũ Tiễn Chi Thần miện hạ từ khi nào lại có một vị Thần Linh nam tính như vậy, tại sao bọn hắn chưa từng nghe nói qua trong thần đạo điển tịch của phàm gian... Bị bọn hắn phớt lờ có tính chọn lọc.
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi.
Đáng tiếc Vũ Tiễn Chi Thần là nữ.
Bằng không, hắn đã trực tiếp giả trang Vũ Tiễn Chi Thần.
Dù sao cũng có được lời nói khách sáo tín nhiệm tuyệt đối.
"Các ngươi đi tới Thần Giới là lúc nào?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
"Hồi bẩm miện hạ, chúng ta đã đi tới Thần giới hai tháng trước đó." Tên râu quai nón quỳ trên mặt đất, cung kính nói.
Hai tháng trước?
Như vậy trễ hơn rất nhiều so với đám người Lão Sở.
Lâm Bắc Thần lại hỏi: "Làm sao tới?"
Râu quai nón vội vàng nói: "Năm người chúng ta là tướng lĩnh trong thần xạ quân của hoàng thất đế quốc, hai tháng trước đó, tên não tàn của đế quốc Bắc Hải Kiếm Tiên Lâm Bắc Thần kiếm bại đế quốc thần xạ, vì truy tìm tăm tích hảo hữu của hắn là Hàn Bất Phụ đã cưỡng ép đế quốc, ép đế quốc không ngừng phái ra cao thủ, trong Lạc Tinh Uyên tìm người, năm người chúng ta đã tiếp nhận nhiệm vụ tìm người, xâm nhập phía dưới Lạc Tinh Uyên vạn mét, kết quả không cẩn thận lạc đường, đã mất đi phương hướng, dưới sự đánh bậy đánh bạ, vậy mà lại đi tới Thần Giới..."
Hắn đem chuyện xảy ra ngày đó, kể kỹ càng một lần.
Lâm Bắc Thần nghe được trong lòng cực chấn động.
Thông qua Lạc Tinh Uyên đi tới Thần Giới?
Vực sâu này quả nhiên là không tầm thường, vậy mà lại có thể liên thông với Thần giới.
Sau đó hắn lại vui mừng khôn xiết.
Mấy người râu quai nón đã nói là có thể từ Lạc Tinh Uyên đi vào Thần giới, Hàn Bất Phụ kia há chẳng phải là cũng có thể?
Xác suất Lão Hàn còn sống, lại tăng lên rồi.
Cảm giác Thần giới giống như một cái sàng to lớn.
Ai cũng có thể từ các loại 'Lỗ thủng' kỳ kỳ quái quái chui vào.
"Kiếm Tiên của đế quốc Bắc Hải?"
Lâm Bắc Thần giả vờ kinh ngạc nói: "Người này là nhân vật nào, lại có thể một người một kiếm áp đảo đế quốc Cực Quang?"
Mau tới khen ta đi.
Trong lòng của hắn đang lẳng lặng chờ mong.