Lâm Bắc Thần nhìn lướt qua, liền không khỏi nảy sinh sự thông cảm sâu sắc đối với Vân Anh Thần.
Quyến tộc, khoáng nô dưới trướng của Vân Anh Thần số lượng không ít, ngày đêm không tiếc nhân lực khai thác quặng, sản xuất ra các loại tư nguyên như Thần thạch, bảo khoáng, số lượng không ít, vốn dĩ phải là một trong những vị thần giàu có nhất ở trong hầm mỏ mới đúng, nhưng 99% trở lên, lại nộp lên cho Khoáng Thạch Chi Chủ. Giống như là nhân viên của ngân hàng.
Mỗi ngày ngàn ngàn tiền qua tay, nhưng đều không phải là của mình.
Trừ cái đó ra, trong sổ sách còn ghi chép một số con đường và phương thức xử lý không thể lộ ra ánh sáng, có chút bí mật... Cái này dường như hữu dụng?
"Chẳng trách Thần giới này sắp loạn, chẳng trách chư thần đều rục rịch ngóc đầu dậy, thì ra bọn hắn cũng đều là công cụ người bị các chủ thần bóc lột và hút máu, dù ở trên người ai cũng không chịu nổi."
Lâm Bắc Thần đóng sổ sách lại, trong lòng hiểu ra.
Tổng thể mà nói, tài phú trong vòng tay trữ vật của Vân Anh Thần giá trị không nhỏ, nhưng còn kém xa so với mong đợi trong tưởng tượng của Lâm Bắc Thần.
Hắn suy nghĩ một chút, trong lòng có tính toán.
Mười một Môn Thần thuật bí tịch kia, để Tiềm Long bận bịu xuất thủ đấu giá là được rồi.
Đây là thần thuật của Khoáng Thạch Chi Chủ thần hệ, Sở Ngân cùng Đái Tử Thuần đều không thể tu luyện, đối với Lâm Bắc Thần mà nói chính là gân gà, không bằng đổi thành tiền.
Về phần Thần thạch, Lâm Bắc Thần lấy ra bốn phần năm, lưu vào trong APP Tấn Lôi, còn lại vẫn giữ lại, quay về cùng giao cho Sở Ngân.
Về phần những khoáng liệu đủ mọi màu sắc kia, Lâm Bắc Thần dường như cũng không nhận ra tên cùng công dụng, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đây là đồ tốt, cho nên cũng đều không chút do dự chuyển lưu vào trong APP Tấn Lôi.
Các loại sổ sách, giao cho Thanh Lôi người cầm lái của 'tập đoàn thương nghiệp Bắc Thần' trong tương lai này, chắc hẳn là có thể dùng được.
Làm xong tất cả những chuyện này, Lâm Bắc Thần chậm rãi rút ra khỏi trạng thái mô phỏng của Định Trí Thủy Cảnh.
Hắn đứng dậy rời khỏi mật thất.
Vừa đi đến trong viện, đang muốn chào hỏi Sở Ngân và Đái Tử Thuần liền bất chợt biến sắc, lùi lại một bước, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía không khí bên ngoài mười mét.
Trong viện vốn dĩ yên tĩnh, dị biến dần dần sinh ra.
Nhìn thấy từng tia từng sợi khí lưu, đột nhiên dùng phương thức không bình thường bắt đầu bóp méo, dần dần hắc hóa, sau đó đổi thành một hình dáng thân ảnh đường nét mơ hồ, không cách nào phân biệt nam nữ, nhưng lại vặn vẹo lưu chuyển không chừng, như khói như hà.
"Ngươi không tới gặp ta thì ta tới gặp ngươi."
Là giọng nói của Thương Chủ Thần.
Uy áp cấp Chủ Thần khiến người ta sợ hãi, trong lúc lơ đãng theo thanh âm tràn ngập toàn bộ dinh thự Tiểu Phù Sơn.
Lâm Bắc Thần trong lòng liền run lên.
Cmn.
Quấn quít đánh nát ngươi, vậy mà lại tìm tới cửa.
"Thì ra là Thương miện hạ cơ trí tôn quý."
Lâm Bắc Thần lập tức liền trở mặt.
Hắn lập tức nhiệt tình nở nụ cười, giống như gặp được người thân đã chết đi nhiều năm, vui vẻ nói: "Ta không nói là không đi gặp miện hạ, a, ta biết rồi, nhất định là tên cẩu vật Minh Nhược kia, bởi vì chuyện của Già Thiên đại yến mà nảy sinh khúc mắc trong lòng, cố ý nói xấu ta trước mặt miện hạ...thật ra, sự kính ngưỡng của ta đối với miện hạ, giống như mạch nước ngầm cuồn cuộn liên miên không dứt, lại như quặng mỏ sụp xuống không thể nào ngăn cản, làm sao có thể không nguyện ý đi bái kiến miện hạ chứ."
Khói ảnh của Thương Chủ Thần hơi rung nhẹ một chút.
Hiển nhiên hắn căn bản không ngờ rằng, Lâm Bắc Thần lại có thể vô sỉ như vậy.
Mặt không đỏ tim không đập mà nói dối ngay trước mặt hắn.
"Không hổ là ngươi."
Thương Chủ Thần trầm mặc ba bốn hơi thở, mới nói: "Đã như vậy, vậy ngươi tới thần điện gặp ta."
Nụ cười của Lâm Bắc Thần liền có chút khựng lại, vội vàng nói: "A, đột nhiên nhớ ra, buổi chiều hôm nay ta ăn bị đau bụng, đến bây giờ cũng còn có một chút thốn thốn, cho nên..."
"Ta không nói nhảm với ngươi."
Khói ảnh của Thương Chủ Thần trực tiếp ngắt lời Lâm Bắc Thần, nói: "Ngươi từ bỏ thi đấu đi."
"Hả?"
Lâm Bắc Thần nhướng mày.
Khói ảnh của Thương Chủ Thần nói: "Ta lệnh ngươi rút ra khỏi trận chung kết của giải đấu Thần Tuyển."
"A hô hố, miện hạ nói đùa rồi."
Lâm Bắc Thần tỏ ra ngây thơ.
"Chớ cho rằng Quắc có thể bảo vệ ngươi."
Khói ảnh của Thương Chủ Thần nói: "Trong mắt hắn, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng mà thôi, đợi đến ngày mà giải đấu Thần Tuyển kết thúc, chính thời điểm tử vong của người."
Lâm Bắc Thần rất thành thật suy nghĩ một chút, nói: "Thực ra, ta có một câu tê dại... phi, ta có một đề nghị mới, không biết có nên nói hay không."
"Nói nghe thử xem."
Thương Chủ Thần sau khi hơi trầm mặc một chút, liền tỏ ra hứng thú.
"Ngươi đổi đối tượng hợp tác đi."
Lâm Bắc Thần cười híp mắt nói: "Là như vậy, mọi người đều biết, Phan Đa Tình là một tên ngu xuẩn, phế vật, rác rưởi, chết tiệt, cuồng sắc tình, kẻ vô năng, tính Tiên Thiên nhỏ bé..."
Hắn không chút khách khí nào đối với đối thủ trận chung kết của mình, triển khai công kích thân nhân cực kỳ tàn ác.
Mãi cho đến khi đem tất cả những từ ngữ độc ác mà bản thân có thể nghĩ tới đều nói ra hết, cảm giác được sự nghèo từ ngữ, Lâm Bắc Thần mới thở thật dài một hơi, lại chậm rãi nói: "Hơn nữa, hắn còn là bại tướng dưới tay ta, không chịu nổi một đòn, tín ngưỡng lại là Liệt Dương thần tộc, tại sao ngươi phải lựa chọn hắn làm đối tượng bồi dưỡng chứ?"