Khói ảnh của Thương Chủ Thần hơi rung nhẹ.
Như thể trong lúc nhất thời, chưa có lấy lại tinh thần từ trong những từ ngữ tiêu cực giống như biển núi kia.
Lâm Bắc Thần tiếp tục rất thành thật bật cười, nói: "Cho nên, ngươi không thể treo chết một cái cổ xiêu vẹo trên cây, chúng ta thương lượng, chi bằng ngươi đến bồi dưỡng ta, ta cam đoan có thể đoạt được quán quân giải đấu Thần Tuyển...Hai ta liên thủ với nhau, chỉ định toàn bộ đều có, làm với Kiếm ca ta, tất nhiên lời ba vạn." Thương Chủ Thần trầm mặc một lát, sau đó trực tiếp từ chối.
"Cá thể cường đại trước mặt thế lực của tộc quần, thường không chịu nổi một đòn." Khói ảnh của Thương Chủ Thần không chút khách khí nói: "Ngươi còn không đủ tư cách bàn điều kiện với ta, chỉ có Quắc cùng đường bí lối, mới có thể phó thác trên người ngươi, ta bác bỏ khả năng cực kỳ nhỏ bé kia."
"Mẹ kiếp, đó chính là nói, không được nói chuyện hả?"
Lâm Bắc Thần cảm giác được bản thân đã chịu sỉ nhục.
Hắn giơ ngón tay giữa xốc mặt nạ lên, rất khó chịu nói: "Đã như vậy, gặp mặt trên sàn đấu đi... Bỏ thi đấu là chuyện không thể nào, cả đời này của ta sẽ không bỏ thi đấu." "Mỗi một thần, đều cần trả giá vì sự lựa chọn của mình."
Giọng nói khói ảnh của Thương Chủ Thần lại truyền ra ngoài, dần dần hiện ra sự tàn khốc lạnh lẽo âm u, chậm rãi nói: "Kiếm Tiêu Dao, ngươi có thể cảm thấy mình đã sáng tạo ra kỳ tích, trở thành tân quý của Thần giới, nhưng trên thực tế thì sao chứ? Ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là một ngụy thần ngay cả Thần Cách cũng không thể ngưng tụ mà thôi, đừng tưởng rằng đạt được Thần vị thì có thể trở thành Chân Thần... Chờ đến khi ngươi đã mất đi giá trị, cho dù Quắc không nuốt chửng ngươi, ta cũng có thể tiện tay một chỉ đè chết ngươi, huống hồ, ngươi không cân nhắc cho bằng hữu của ngươi chút nào sao? Bọn hắn cũng có thể bởi vì sự lựa chọn của ngươi mà gặp phải đau khổ ngay cả tử vong cũng không cách nào giải thoát."
"Thật không có phẩm chất."
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt coi thường, nói: "Đường đường là chủ thần, vậy mà mở miệng ra là dùng thân hữu để uy hiếp một bé trai mười mấy tuổi như ta...Hôm nay ngươi đối với ta hờ hững lạnh lùng, ngày mai ta khiến ngươi không với cao nổi."
"Tử vong vĩnh viễn nhìn chăm chú vào ngươi."
Khói ảnh của Thương Chủ Thần lưu lại sau một câu nói như vậy, chầm chậm tán đi. Uy áp cấp Chủ Thần chậm rãi tiêu tan, nhưng vẫn khiến cho người ta bất an.
Lâm Bắc Thần nhếch miệng.
Còn Chủ Thần thì sao.
Chỉ có một chút trình độ này.
Giống như một tên thổ phỉ.
Nhưng mà, điều này cũng nhắc nhở Lâm Bắc Thần, không được chỉ đem ánh mắt đặt ở trên trận chung kết của giải đấu Thần Tuyển.
Càng phải phòng bị sau trận chung kết, những tên ‘bại khuyển’ Thương Chủ Thần này tức giận hổn hển phản công.
Thân là sự tồn tại cấp chủ thần, Thương đã nói ra lời uy hiếp thối không cần mặt như vậy, Lâm Bắc Thần không chút nghi ngờ, đối phương thật sự có năng lực đem uy hiếp hóa thành hiện thực.
Không.
Không phải vẻn vẹn chỉ là sau trận chung kết.
Trước trận chung kết cũng phải cẩn thận một chút.
Trong lòng của Lâm Bắc Thần nổi lên cảnh giác.
Có cần phải bố trí sớm một chút hay không?
Nghĩ tới đây, Lâm Bắc Thần lấy điện thoại ra, gửi cho Kiếm Tuyết Vô Danh một tin nhắn Wechat, nói những chuyện đã xảy ra ở đây.
"Loại hành vi này rất Thương."
Phong cách ngôn ngữ của Kiếm Tuyết Vô Danh dần dần Lâm Bắc Thần hóa.
May mà cẩu nữ thần lần này không mất liên lạc, ngay lập tức trả lời: "Là phong cách làm việc của hắn, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn... Sự lo lắng của ngươi cũng là cần thiết, như vậy đi, ngươi yên tâm chuẩn bị cho trận chung kết là được, những chuyện khác cứ giao cho ta."
Lâm Bắc Thần nhìn tin nhắn, có chút ngây người.
Không đúng, cái này rất không Kiếm Tuyết Vô Danh.
Lại có thể vui vẻ đảm nhiệm nhiều việc như vậy.
Hoàn toàn không có cò kè mặc cả.
"Ngươi được không?"
Lâm Bắc Thần có chút hoài nghi.
Dù sao đối thủ chính là Thương Chủ Thần+ Liệt Dương thần tộc, đều là cẩu đại hộ của Thần giới, cũng không dễ đối phó.
"Ta mặc dù không phải là nam nhân, nhưng ngươi cũng không thể hoài nghi năng lực của." Kiếm Tuyết Vô Danh gửi tin nhắn tới: "Tỷ tỷ ta rốt cuộc có được hay không, đệ đệ thối ngươi có thể tự mình đến thử một chút xem, cam đoan khiến ngươi dục tiên dục tử."
Lâm Bắc Thần: "..."
Tên này lại uống nhiều quá rồi đấy.
Chẳng biết tại sao lại đua xe rồi?
Đến lúc đó lão phu cho một bộ Loạn Phi Phong côn pháp, còn không đánh ngươi tứ chi run rẩy miệng sùi bọt mép hả?
Lúc này, Kiếm Tuyết Vô Danh lại đáp lời, nói: "Yên tâm đi, chuyện này cứ để ta lo, nhưng phàm xảy ra bất cứ sơ suất gì, tất cả mọi thứ trong bảo khố của chúng thần chi phụ, đều thuộc về ngươi, ta không lấy chút nào cả, ngay cả một phần kia của Ngân Hoàng Hải Vũ, ta cũng có thể thay ngươi trả."
Nhìn thấy cẩu nữ thần nói như vậy, Lâm Bắc Thần cuối cùng mới hoàn toàn tin tưởng.
"Đúng rồi, kế hoạch nói lần trước..."
Lâm Bắc Thần cuối cùng đã nắm bắt được cơ hội, hay là bàn với cẩu nữ thần này một chút cái gọi là kế hoạch.
"Ngươi chỉ cần lấy được giải nhất của trận chung kết là được rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đem chìa khoá đưa đến trong tay của ngươi." Kiếm Tuyết Vô Danh nói: "Trang bị cướp bóc khác, cũng đều sẽ đưa đến đúng hạn."
"Nói đến trang bị, trong tay ngươi có cái thứ tiện tay gì, thêm cho ta dùng xem, sau trận chung kết trả lại cho ngươi."
Lâm Bắc Thần nắm lấy cơ hội nhổ lông dê.
"Lần trước ta tặng vũ khí bí mật cho ngươi, ngươi hình như vẫn còn chưa dùng." Kiếm Tuyết Vô Danh nói.
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình.
Sau đó chợt nhớ ra, Kiếm Tuyết Vô Danh quả thật là đã đưa qua một loại gọi là 'Vũ khí'—Thạch Khôi Phấn.
Không lẽ ta đường đường là Kiếm Tiên, mỹ nam tử Hoang Thần song thần vị, khi đánh nhau còn phải học lũ du côn lưu manh ven đường vung vôi làm mù mắt sao? Bức cách ở đâu chứ?
"Còn có cái khác hay không?"
Lâm Bắc Thần truy hỏi.