“Một người đem sợ chết mà nói ra một cách lẽ thẳng khí hùng và thản nhiên như vậy, cũng là một tấm lòng.” Trong đôi mắt Phượng của Lăng Trì không hề có chút khinh thường, mà ngược lại còn khá tán thưởng, nói: “Sợ chết thì càng phải ra tiền tuyến."
Lâm Bắc Thần nói: "Bởi vì ở tiền tuyến nhìn thấy nhiều người chết, thì trở nên tê dại, không còn sợ chết nữa sao?”
Lăng Trì lắc đầu.
Hắn chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi phòng riêng.
Khi đẩy cửa ra, hắn quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Thần nói: "Bởi vì ... tổ rớt trứng chẳng còn."
Lâm Bắc Thần thờ ơ.
Lăng Trì quay người bước ra ngoài.
Lâm Bắc Thần đột nhiên nói: "Chờ đã."
Lăng Trì dừng chân lại, không quay đầu nói: "Thay đổi chủ ý rồi à?"
Lâm Bắc Thần cười khúc khích đáp: "Không phải... gần đây ta có hơi eo hẹp, Lăng tướng quân ngươi xuất thân hào môn, gia sản lớn, có thể nào nhân tiện trả tiền phòng riêng và tiền rượu luôn một thể được không? Ồ, đúng rồi, vừa rồi ta còn gọi một ít mang về, chuẩn bị đem về trường ăn dần dần. Nếu như có thể thanh toán cùng nhau luôn vậy thì tốt quá. "
Khoé miệng của Lăng Trì co giật một chút.
"Ngươi quả nhiên là ăn chơi trác táng số một Vân Mộng thành."
Hắn quay lưng bỏ đi.
Giọng nói cực kỳ căng thẳng của Lâm Bắc Thần từ phòng riêng ở phía xa truyền đến: "Ý gì vậy, nói cho rõ ràng đi, rốt cuộc là có trả hay không?"
Bước chân của Lăng Trì càng lúc càng nhanh. Một lúc sau.
Lâm Bắc Thần mặt chau mày ủ bước ra khỏi phòng riêng.
"Ôi, sớm biết mình phải tự bỏ tiền ra thì đã không gọi nhiều như vậy rồi..."
Hắn nhìn chằm chằm vào tiểu nhị của quán đang gói đồ ăn thức uống, toàn thân đều là mùi rượu, từng bước đi về phía học viện Số 3.
Chân trời phía xa, mặt trời lặn như máu.
Tiếng ve kêu mùa hè, khiến cho giữa hè ở Vân Mộng thành càng thêm nóng nảy. Bóng dáng của Lâm Bắc Thần bị kéo rất dài trước cổng học viện.
Trúc viện vừa mới lên đèn.
Lâm Bắc Thần sau khi được hai tỳ nữ Thiền Thiền và Thiên Thiên xinh đẹp hầu hạ tắm xong, một mình trở về phòng ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi chìm vào trầm tư.
"Từ trước đến nay ta luôn cảm thấy, cho ta một cơ hội, ta có thể mạnh mẽ lật tung trái đất, ai biết được..."
Hắn bắt đầu gào thét trong lòng: "Aa a a, ai mà biết ta cũng là phái lý luận có gan mà không dám làm. Đây là tại sao chứ, thịt đã dâng tận miệng còn không ăn. Chẳng lẽ ta thật sự không bình thường sao?”
Vừa rồi khi tắm, hai tỳ nữ xinh đẹp yêu kiều Thiến Thiến và Thiên Thiên kia rõ ràng trông có vẻ như ‘chàng ơi hái nhiều nhé’, nhưng Lâm Bắc Thần với sự trợ giúp của APP đã nắm vững thành thạo Ba mươi sáu thức Động Huyền tử thuật phòng the, vậy mà lại cứng đờ người, kìm nén máu mũi chảy dài cũng không thể biến thành hành động.
Điều này là tại sao vậy chứ?
Lâm Bắc Thần đang tự hỏi bản thân.
Bởi vì ta quá trong sáng.
Còn bởi vì thân là lữ khách xuyên không, trong tiềm thức của hắn từ đầu đến cuối đều không muốn ở lại thế giới này quá lâu, chỉ muốn quay về trái đất.
Thở dài một hơi, hắn xua tan những suy nghĩ trong lòng.
Nằm trên giường và chơi điện thoại.
Trước đó mỗi lần đại chiến kết thúc, điện thoại đều sẽ xuất hiện bản nâng cấp hệ thống, sau đó sẽ phát thưởng.
Nhưng mà lần này, Lâm Bắc Thần ôm điện thoại di động đến tận khuya cũng không thấy có bất cứ dấu hiệu nâng cấp hệ thống nào xuất hiện.
Bất giác, Lâm Bắc Thần chìm vào giấc ngủ.
Chuyến đi đến Bắc Hoang sơn khiến tinh thần của hắn lúc nào cũng ở trong trạng thái tập trung cao độ.
Giống như một cánh cung, từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái bị kéo thành hình trăng tròn.
Thời gian quá dài, dây cung sẽ đứt.
May mắn thay, lúc trở về thành có ‘đại cửu ca’ Lăng Trì kịp thời giúp đỡ, dưới cơ duyên trùng hợp, đã gặp mặt và giải thích nỗi nghi hoặc trong lòng mình, lại có rượu ngon rót vào ruột, sau đó lại tắm nước nóng, được hai tỳ nữ xinh đẹp Thiến Thiến và Thiên Thiên xoa bóp, khiến cả người Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng hoàn toàn nhẹ nhõm.
Ngủ một giấc liền ngủ đến trưa ngày hôm sau.
Ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh giấc.
Duỗi cái eo lười nhát, Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái, giống như sống lại.
Cộc cộc
Tiếng gõ cửa vang lên.
Quản gia Vương Trung giống như con giun đũa trong bụng Lâm Bắc Thần, không sớm một giây cũng không trễ một giây đã xuất hiện, với giọng nói nịnh hót: "Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, Thiến Thiến và Thiên Thiên đang ở phòng ăn chờ người dùng bữa.”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bảo bọn họ ai về nhà nấy, ai tự tìm mẹ người nấy đi."
Vương Trung liền giật mình.
Thiếu gia không hổ là ăn chơi trác táng số một Vân Mộng thành. Tần suất có mới nới cũ càng ngày càng cao rồi đấy.
“Thiếu gia, người muốn thả bọn họ trở về sao?” Vương Trung cảm thấy vẫn phải thuyết phục một chút, tận tình khuyên nhủ nói: “Hai nữ tỳ này là nô tài đã chọn ra cho người từ trong muôn vàn sự lựa chọn. Đều là trinh nữ, không chỉ tài sắc vẹn toàn, mà còn nắm vững rất nhiều kỹ năng đặc biệt để hầu hạ người khác, nô tài đã tốn rất nhiều tiền ... "
"Cái gì? Bọn họ rất đáng giá sao?”
Lâm Bắc Thần sờ cằm, với dáng vẻ trầm ngâm bước ra khỏi phòng ngủ. "Ừm......"
Trong lòng Vương Trung đột nhiên có một dự cảm không hay.
Lần trước khi đem bán cá chép Huyết Long, thiếu gia cũng có biểu hiện này.
Lão quản gia đê tiện thử hỏi: "Thiếu gia, không phải là người muốn bán bọn họ lấy tiền đấy chứ?"