Lâm Bắc Thần đột nhiên mặt mày hớn hở nói: "Phụ mẫu người sinh ra ta à, người hiểu ta nhất cũng chỉ có Vương bá bá thôi.”
Lão Vương à, thiếu gia ta bị lừa đảo viễn thông, bây giờ đã mất hồn rồi.
Không thể phung phí tiếp nữa.
Huống hồ, hai tỳ nữ xinh đẹp này mặc dù sức ăn không lớn, nhưng dù sao cũng là hai miệng ăn, ăn uống ngủ nghỉ, nuôi tốn kém, chi bằng sớm bán ra đổi lấy tiền, đúng không?”
Vương Trung với vẻ mặt đau khổ, nói: "Nhưng mà thiếu gia, hai người bọn họ, bây giờ cho dù có giảm giá cũng không bán được.”
"Tại sao lại như vậy?"
Lâm Bắc Thần khó hiểu hỏi.
Vương Trung lắp ba lắp bắp hồi lâu mới nói: "Bởi vì ... bởi vì bọn họ ... đã từng hầu hạ thiếu gia, nếu như là hầu hạ người khác thì cũng không sao cả, nhưng mà thiếu gia người......người...thì khác, danh tiếng của người quá lớn, cho nên..."
Lâm Bắc Thần sau khi sững sờ một lúc, đột nhiên hiểu ra. Mình là ai chứ?
Một sắc lang đứng đầu Vân Mộng thành.
Trong mắt người khác, mình chính là người không thương hoa tiếc ngọc nhất.
Đã đùa giỡn với không biết bao nhiêu nữ nhi nhà lành, tỳ nữ xinh đẹp như vậy rơi vào tay mình còn có thể có kết cục tốt đẹp được sao?
Nhưng phàm là nữ nhân, chỉ cần qua tay Lâm Bắc Thần một lần, tốc độ rớt giá của nó e là còn nhanh hơn đồng tiền Zimbabwe, dùng một câu thơ của Lý Bạch để hình dung, đó chính là ‘Nước bay thẳng tắp ba nghìn thước, tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây’.
Chết tiệt.
Lâm Bắc Thần tuyệt vọng nhận ra rằng việc mua bán này coi như tan tành trong tay hắn rồi.
Đành vậy, đành vậy.
Hắn từ bỏ việc dãy dụa, đi đến sảnh ăn, để hai tỳ nữ xinh đẹp trắng trẻo, chân dài, eo thon, dáng chuẩn hầu hạ mình dùng xong bữa, thay y phục và bảo quản gia Vương Trung thuê một cỗ xe ngựa, xuất phát đi về phía thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân ở trung tâm thành.
Khi đến cổng trường, hắn bắt gặp Nhạc Hồng Hương sớm đã đợi sẵn.
Hôm qua hai người đã hẹn trước muốn đến thăm ba người Hàn Bất Phụ, Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn đang tiếp nhận bí thuật điều trị của thầy tế ở thần điện.
Nhạc Hồng Hương mặc đồng phục kiếm sĩ màu xanh với cơ thể duyên dáng.
Nàng đội một chiếc mũ tròn rộng vành có đường kính khoảng 30 cm có một tấm màn đen treo trên vành mũ che kín cả khuôn mặt, khác hoàn toàn với cách ăn mặc trước đó, có cảm giác thần bí hơn rất nhiều.
Lên xe ngựa, Lâm Bắc Thần tò mò hỏi: "Cái mũ này là ngươi tự làm à? Trông khá đẹp đấy."
Nhạc Hồng Hương mỉm cười, nói: "Là nương may cho ta."
Lâm Bắc Thần gật đầu, nhớ tới chuyện gì đó, liền hỏi: "Đúng rồi, đệ đệ của ngươi đã thuận lợi trở về rồi chứ?"
Nhạc Hồng Hương nói: "Hồng Tuyết ba ngày trước đã về nhà an toàn rồi." Như vậy sao?
Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng an tâm.
Xem ra tên cặn bã Triệu Vũ Dương này, cuối cùng cũng đã thành thật thực hiện lời hứa của mình rồi, không có thêm bất cứ ý đồ xấu xa gì nữa.
Hắn là một người thông minh đấy!
Chuyện đã xảy ra với Tật Phong Huynh Đệ đoàn ở Tụ Hiền trang, Nhạc Hồng Hương từ đầu đến cuối đều không hề hay biết, Lâm Bắc Thần cũng không có ý định tiết lộ.
Chuyện của quá khứ, cứ để nó trôi qua đi.
Hôm nay đến thần điện, vừa hay có thể hỏi Tần chủ tế xem thử có cách nào để chữa lành vết thương của Nhạc Hồng Hương không.
Nửa giờ sau.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài thần điện.
Lâm Bắc Thần và Nhạc Hồng Hương không được bước vào quảng trường.
Cũng giống như lần trước khi hắn đến đây, trên quảng trường có rất đông tín đồ trung thành đến cầu nguyện và cúng bái, chật ních người, có một loại khí tức thần thánh trang nghiêm bao trùm khắp quảng trường.
"Ồ, là ngươi?"
Một giọng nói cực kỳ kinh ngạc vang lên.
Lâm Bắc Thần nhìn theo âm thanh.
Là một nữ tế tư khoảng mười sáu tuổi, mắt sáng răng trắng, trong đôi mắt to đen láy tràn đầy linh khí, với vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nhìn hắn.
"Ta nhận ra ngươi. Lần trước ngươi đến đây đã thức tỉnh Huyền khí." Thiếu nữ tế tư nhìn Lâm Bắc Thần, trong mắt loé lên ánh sáng, rất nhiệt tình nói: "Lần này ngươi tới đây làm gì vậy? Có chuyện gì cần giúp đỡ, ngươi có thể nói với ta, ta tên Dạ Vị Ương, là thầy tế trực ban hôm nay.”
Trên gương mặt dưới lớp gạc đen của Nhạc Hồng Hương nở nụ cười.
Đây chính là Lâm học trưởng.
Luôn có thể chiếm được thiện cảm của nữ giới một cách dễ dàng như trở bàn tay. Lâm Bắc Thần ngay lập tức mỉm cười phối hợp.
Nụ cười ấm áp giống như nắng chiều cùng với khuôn mặt anh tuấn vô song của thiếu niên, tựa như ánh mặt trời của buổi sáng sớm mùa hè, khiến cho tất cả mọi người xung quanh nhìn thấy đều không khỏi thất thần.
"Ta đến thăm giáo viên Sở Ngân và những người khác."
Lâm Bắc Thần nói.
“A, ta biết, là người của học viện Số 3 phải không?” Dạ Vị Ương cười ngọt ngào nói: “Ngươi đi theo ta.”.
Nàng chủ động đưa hai người Lâm Bắc Thần bước vào vào trong đại điện của Kiếm Chi Chủ Quân.
"Theo quy định của thần điện, nếu các ngươi muốn vào hậu điện để thăm người bị thương, trước tiên cần phải cầu nguyện trước thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân và dâng tế phẩm lên. Bằng cách này, những người bị thương mà các ngươi quan tâm mới có thể đạt được hiệu quả điều trị tốt hơn."
Dạ Vị Ương giải thích.
Hả?
Lại còn có quy tắc như vậy sao? Lâm Bắc Thần với vẻ mặt sững sờ.
Lại nhìn thấy Nhạc Hồng Hương bên cạnh mình, đã quỳ trên nệm hương bồ trước mặt thần tượng một cách rất quen thuộc, dâng hai mươi tiền bạc trong đĩa cúng lên, sau đó chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện.
Được rồi.
Lâm Bắc Thần đành phải giả vờ làm ra vẻ ‘Ta cũng rất hiểu quy tắc’, quỳ gối trước thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân.