"Ngươi đang uy hiếp ai chứ?"
Giáo viên ra tay đầu tiên, vô cùng tức giận, nói: "Đừng quên, lúc đầu là ai đã chứa chấp ngươi, là ai đã cho phép ngươi trốn trong học viện khi Chiến Thiên Hầu phủ sụp đổ... Lâm Bắc Thần, cánh của ngươi vẫn còn chưa cứng, không nghĩ đến báo ân, liền bắt đầu uy hiếp học viện rồi à?"
Lưu Khải Hải vừa nghe vậy liền biết sắp gay go rồi.
Giáo viên này căn bản không biết chuyện của cuộc ước hẹn đấu kiếm.
Nếu nói báo ân, Lâm Bắc Thần đối với các vị giáo viên đã giúp đỡ mình có thể nói là ân một giọt nước lấy suối tương báo rồi.
Về phần học viện Số 3 ư?
Lúc đó có rất nhiều giáo viên, hận không thể đuổi hắn đi ngay lập tức.
Sở dĩ có thể tiếp tục ở lại, hoàn toàn là Lâm Bắc Thần tự mình giành lấy, trực tiếp giành được giải nhất trong cuộc thi giữa năm mới có được tư cách ở lại trường.
Huống hồ, hắn còn giành được danh ngạch trong trận thi đấu chính thức của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá về cho học viện.
Đây đã là sự báo đáp gấp bội cho học viện rồi.
Lâm Bắc Thần của ngày hôm nay hoàn toàn không nợ học viện Số 3 chút nào nữa cả.
"Câm miệng."
Vừa nghĩ đến điều này, Lưu Khải Hải hét lên một tiếng, tức giận trừng mắt với giáo viên trẻ tuổi, nói: "Lui xuống."
"Cái này ..." Giáo viên trẻ tuổi liền sững sờ.
Nhưng uy nghiêm của chủ nhiệm khối, hắn tuyệt đối không dám mạo phạm, thế là hắn vội vàng nói: "Được."
Hắn không cam lòng lùi về phía sau.
"Bạn học Lâm, đã là mâu thuẫn giữa các học viên, sao không để các trò tự mình giải quyết chứ, Quan Phi Độ cũng là một trong những nhân tài của trường chúng ta, sao không ..." Lưu Khải Hải với vẻ mặt ôn hoà nói.
Lâm Bắc Thần trực tiếp ngắt lời: "Không được. Với điều kiện của ta, một từ cũng không nhượng bộ.”
Các giáo viên khác nghe vậy, trong lòng cũng vô cùng tức giận.
Bao nhiêu năm nay, bọn họ chưa từng nhìn thấy một học viên nào kiêu ngạo như vậy.
"Nếu như Lâm Bắc Thần bỏ học, vậy ta cũng sẽ bỏ..." Bạch Khâm Vân đột nhiên mở miệng nói: "Hắn đi đâu, ta sẽ đi theo tới đó. Ta tin rằng với thực lực của ta... các trường khác ở Vân Mộng thành cũng đều sẽ tranh giành muốn có ta. Hi hi hi."
Xung quanh náo động lên.
Nhạc Hồng Hương đội chiếc mũ có vải đen che kín mặt, nhẹ nhàng đứng bên cạnh Lâm Bắc Thần: "Ta cũng vậy."
Nàng cũng là người đã lọt vào trận thi đấu chính thức của Thiên Kiêu Tranh Bá, mặc dù tư chất có hạn, không thể vào học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, nhưng các học viện khác chắc chắn cũng sẽ giành lấy nàng.
Các học viên xung quanh vốn dĩ đang náo động, đột nhiên trở nên yên lặng.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên rất kỳ lạ.
Bọn họ nhìn ba bóng người đang đứng cùng nhau, đột nhiên vô cùng ngưỡng mộ.
Đây là tình bạn học kiểu gì vậy?
Đây là tình bạn kiểu gì vậy?
Ai lại không muốn có những người bạn như vậy chứ?
Ai mà không hy vọng khi mình bị đối xử bất công, cũng có những người bạn như vậy, có thể đứng ra, cùng tiến cùng lùi với mình chứ?
Ngay cả các giáo viên vốn dĩ đang tức giận cũng đột nhiên phát hiện ra, mọi chuyện không đơn giản như bọn họ nghĩ.
Một khi cả ba học viên này đều bỏ học ...
Học viện Sơ Cấp Số 3 vừa mới phục hưng dáng dấp được một chút, lập tức liền bị đánh trở lại nguyên hình.
Cho đến lúc này, các giáo viên bình thường mới nhận ra sức nặng của ba học viên đứng trước mặt bọn họ rốt cuộc là lớn đến mức nào.
Lưu Khải Hải vừa tức giận vừa bất lực.
Hôm nay nếu như ông ta thực sự chọc giận ba học viên này vậy thì cái chức chủ nhiệm khối này của ông ta cũng coi như kết thúc.
Ông ta đang định nói.
Lúc này, lại một giọng nói khác vang lên.
"Ta cũng vậy."
Không biết từ bao giờ, Hàn Bất Phụ, thiên tài đệ nhất năm ba chậm rãi bước tới. Hắn là một người trầm mặc ít nói.
Cho nên cũng không nói gì nhiều.
Mà trực tiếp lựa chọn đứng bên cạnh Lâm Bắc Thần.
Thái độ đã nói lên tất cả.
Lưu Khải Hải trừng to hai mắt, nói: "Bất phụ, trò cũng..."
Hàn Bất Phụ là thiên tài mà ông ta khổ tâm bồi dưỡng.
Ông ta đối với Hàn Bất Phụ, giống như Sở Ngân đối với Lâm Bắc Thần, đã dốc hết tâm huyết.
Cũng đặt kỳ vọng rất cao.
Không ngờ rằng, vào lúc như vậy, ngay cả đệ tử đắc ý nhất của mình cũng uy hiếp mình.
Hàn Bất Phụ hành lễ với Lưu Khải Hải rồi nói: "Thưa thầy, người đã luôn dạy ta rằng trường kiếm ở trong tay, hiệp nghĩa ở trong tim, mũi kiếm có thể cùn, nhưng nghĩa khí thì bất bình, hôm nay, đám người Quan Phi Độ đã vô lễ trước, ức hiếp bằng hữu của ta. Nếu như ta không nói giúp bằng hữu, vậy há chẳng phải là hổ thẹn với lời dạy dỗ của người sao?”
Lưu Khải Hải nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Hàn Bất Phụ lại chân thành nói: "Đám người Quan Phi Độ ỷ mạnh hiếp yếu ngay ở trong khuôn viên trường, mặc ý mà bắt nạt. Đã không phải là một hai lần. Ta cho rằng học viện muốn phục hưng, bắt buộc phải thanh trừ những con sâu làm rầu nồi canh này, chỉnh đốn tác phong học tập và kỷ luật, trên dưới một lòng, chỉ có như vậy mới có thể thực sự khôi phục vinh quang ngày xưa.”
Những lời này, hắn đã muốn nói ra từ lâu rồi.
Nhưng trước giờ đều không có cơ hội.
Một là hắn không giỏi ăn nói.
Hai là, hắn không nghĩ rằng lời nói của mình sẽ có tác dụng.
Nhưng sự lựa chọn, lời nói và hành động của Lâm Bắc Thần hôm nay lại khiến hắn cảm thấy kính phục và hổ thẹn.
Cho nên, hắn phải đứng ra.
"Tốt, rất tốt."
Lưu Khải Hải nghiến răng nói: "Ta hứa với các trò."
Một lời nói, ngay lập tức khiến cho Quan Phi Độ mặt như tro tàn.
"Chủ nhiệm Lưu, ta bị oan, ta..."
Hắn lớn tiếng gào thét lên.
"Câm miệng."
Lưu Khải Hải hét lớn, nói: "Người đâu, lôi hai con sâu làm rầu nồi canh này đi cho ta, nhốt vào phòng tạm giam, bảo phụ mẫu của bọn chúng đến học viện dẫn người về."