Lập tức liền có giáo viên lôi Quan Phi Độ và Tống Vũ đi.
Lâm Bắc Thần đưa tay chỉ vào mười mấy học viên năm ba trong đám người vây xem, nói: "Ngươi, ngươi, còn cả ngươi nữa, qua đây xin lỗi."
Đây đều là những người đã cùng với đám người Quan Phi Độ bắt nạt Nhạc Hồng Hương trước đó.
Nhìn thấy tình hình đã thay đổi như vậy, bọn họ không dám manh động chút nào cả, học viên mũi nhọn như Quan Phi Độ đã bị Lâm Bắc Thần cho ‘đồng quy vu tận’ (Cùng hủy diệt) rồi, sợ rằng Lâm Bắc Thần lại muốn ‘đồng quy vu tận’ với bọn họ, ai nấy đều bước tới trước mặt Nhạc Hồng Hương, cúi đầu nói xin lỗi.
"Xin lỗi."
"Nhạc học muội, ta xin lỗi..."
"Ta xin lỗi."
Từng người một nói lời xin lỗi.
Nhạc Hồng Hương không đáp lại, bình tĩnh tiếp nhận.
Trong đó có một học viên lắm mồm lúc trước, vừa nói xong câu xin lỗi, Lâm Bắc Thần trực tiếp tát một cái nói: "Sau này quản cho tốt cái miệng của mình.”
Người đó mặt mũi bầm dập, xấu hổ muốn chết, nhưng không dám nói bất cứ lời độc địa nào.
Đợi đến khi những học viên này đều nói xin lỗi xong, Lâm Bắc Thần liếc nhìn xung quanh rồi nói: "Ta biết, trong số các ngươi có người trong lòng không phục.”
Hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi có lẽ đã quên ta là ai."
Các sinh viên đang vây xem cũng như Lưu Khải Hải và các giáo viên khác đều giật mình.
Ngươi không phải chính là Lâm Bắc Thần sao?
Liền nghe thấy hắn lại nói: "Lão tử là Lâm Bắc Thần, một tên ăn chơi trác táng, cặn bã, phá gia chi tử lớn nhất Vân Mộng thành............... là do gần đây ta không đủ cặn bã, hay là các ngươi ai nấy đều lớn mạnh cả rồi? Bắt nạt bằng hữu của ta, còn muốn nói đạo lý với ta?”
"Lão tử là người nói đạo lý sao?”
Lâm Bắc Thần lớn tiếng hỏi.
Ngay khi những lời này vừa nói ra, từng hàng vạch đen trên trán của Lưu Khải Hải và các giáo viên khác đều rủ xuống.
Còn những học viên khác, lúc này đột nhiên giống như bừng tỉnh từ trong giấc mơ, cảm thấy mấy lời này của Lâm Bắc Thần thật là có lý con mẹ nó.
Đúng vậy.
Ở trước mặt bọn họ, tên cặn bã như Lâm Bắc Thần, đã từng nói đạo lý khi nào sao?
Tại sao bây giờ khi thực lực của hắn nâng cao, mình và những người khác lại có thể cho rằng hắn đã trở thành một người tốt chứ?
"Các ngươi đều nhớ kỹ cho lão tử, trong Vân Mộng thành này, chỉ có một tên ăn chơi trác táng, đó chính là Lâm Bắc Thần ta, ở học viện Số 3 này, chỉ có một ác bá, đó cũng là Lâm Bắc Thần ta... Chỉ có ta ức hiếp người khác, không ai có thể ức hiếp ta, sau này mỗi người trong các ngươi, tốt nhất đầu óc phải tỉnh táo lên một chút, đừng chọc ta khó chịu, nếu không thì... ha ha ha ha. ”
Tiếng cười lạnh cuối cùng khiến tất cả học viên đều sởn tóc gáy. Bọn họ ý thức được, đại ma vương vườn trường kia đã quay lại rồi.
Lưu Khải Hải và các giáo viên khác cuối cùng xoay người rời đi.
Các học viên năm ba vây xem cũng dần dần giải tán.
Bọn họ đã tìm lại được nỗi sợ hãi khi bị Lâm Bắc Thần thống trị.
Đương nhiên, hầu hết các học viên và giáo viên vẫn đang tiêu hóa tác động của vụ việc vừa mới xảy ra đối với học viện Số 3.
"Hàn học trưởng, ngươi quay về e là sẽ có chút phiền phức."
Đám mây đen trên mặt Lâm Bắc Thần biến mất hoàn toàn, như thể tất cả mọi chuyện đều chưa hề xảy ra, hắn nhìn Hàn Bất Phụ, cười khúc khích nói: "Lời nói và hành động vừa rồi của ngươi đã làm tổn thương sâu sắc trái tim của chủ nhiệm Lưu, trong lòng ông ta bây giờ chắc chắn là rất nguội lạnh..."
Hàn Bất Phụ nói: "Ta sẽ đi xin lỗi thầy, ta tin rằng thầy sẽ hiểu cho sự lựa chọn của ta. Thầy là một kiếm sĩ chân chính, sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà trách phạt ta."
Nhạc Hồng Hương lại bước tới hành lễ với Hàn Bất Phụ: "Hàn học trưởng, đa tạ."
Hàn Bất Phụ cười khổ nói: "Người mà ngươi phải cảm ơn thực sự chính là Lâm sư đệ. Ta chẳng qua chỉ là phụ hoạ mấy tiếng mà thôi. Ta nên thay mặt cho năm ba xin lỗi Nhạc sư muội mới đúng. Sau này ta cũng sẽ ràng buộc kỹ luật thật tốt năm ba."
Hắn là ghế đầu của năm ba, là người có trách nhiệm ràng buộc kỹ luật các bạn học.
"Được rồi, đừng cảm ơn đi cảm ơn lại nữa, hai người các ngươi có làm quá không đấy?"
Bạch Khâm Vân cười khúc khích nói: "Bốn người chúng ta đều đã trải qua đồng sinh cộng tử ở Bắc Hoang sơn. Có giao tình hơn cả sinh mạng. Hì hì, nếu như thực sự coi ba người kia là bằng hữu thì đừng khách sáo với nhau như vậy."
Hàn Bất Phụ bật cười nói: "Tiểu Bạch, ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy, thật sự khiến người ta lau mắt mà nhìn."
Bạch Khâm Vân đột nhiên tức giận nói: "Ngươi có ý gì vậy? Không lẽ trước kia ta không biết ăn nói sao?"
Lâm Bắc Thần nói: "Đương nhiên, may mà ngươi nói là đồng sinh cộng tử, chứ không phải là đồng giường cộng gối."
Nhạc Hồng Hương phì cười.
Bạch Khâm Vân hai tay ôm ngực nói: "Có cái gì không đúng sao? Chúng ta ở Bắc Hoang sơn, ngủ chung một lều, có khác nào đồng giường cộng gối đâu chứ?”
Ba người khác đều trợn tròn mắt.
Ngươi có thể giữ mồm giữ miệng chút được không?
"Ồ, đúng rồi, ta có một món quà nhỏ muốn tặng cho Nhạc sư tỷ."
Bạch Khâm Vân vỗ ngực một cái, trong sóng biển dập dờn, từ trong túi bách bảo lấy ra một cái túi nhỏ, đưa cho Nhạc Hồng Hương, nói: "Nhanh mở ra xem thử đi. Ngươi nhất định sẽ thích."
Nhạc Hồng Hương cầm lấy chiếc túi và mở ra xem thử.