"Lập đội?"
Lâm Bắc Thần nghe đến đây, không khỏi tò mò, nói: "Lập đội như thế nào?"
Dạ Vị Ương nói: "Đương nhiên là trong số các học viên bước vào cuộc thi đấu chính thức, lựa chọn người mà ngươi cho là phù hợp với mình."
Lâm Bắc Thần nói: "Vậy không phải sẽ xuất hiện thiên tài trong top mười, có hiện tượng cấu kết với nhau sao? Ví dụ, nếu top năm người đứng đầu thành lập một đội, chẳng phải là bất khả chiến bại sao?"
Dạ Vị Ương nói: "Điều này theo quy tắc thì không được phép. Trong một đội, không cho phép xuất hiện hơn một thiên tài top mười, không cho phép xuất hiện hơn hai thiên tài top hai mươi trong một đội, nguyên tắc logic rất nghiêm ngặt."
Lâm Bắc Thần nóng lòng muốn tìm Sở Ngân, thản nhiên cảm khái một câu.
Dạ Vị Ương lại nghiêm mặt nói: "Thực ra cũng không tính là nghiêm khắc. Trong đó cũng có phần may mắn. Phải biết rằng, mặc dù mười học viên đứng đầu không thể cùng chung một đội, nhưng thứ nhất và thứ mười một lại có thể ở trong cùng một đội, còn vị trí thứ 21 cũng có thể đứng chung một đội với hai người này. Từ lý luận mà nói, vẫn có thể có cơ hội tạo ra một chiến đội bá chủ tuyệt đối với thực lực áp đảo... "
Lâm Bắc Thần suy nghĩ kỹ lại, điều này cũng đúng. Hắn có hơi kinh ngạc.
Theo lý mà nói, một sự kiện tầm cỡ quốc gia với bề dày lịch sử lâu đời sẽ không đến mức có những kẽ hở rõ ràng như vậy chứ.
Dạ Vị Ương nheo mắt, lại cười nói: "Lúc này, thứ khảo nghiệm chính là mị lực và năng lực cá nhân của top mười Thiên Tiêu. Nhìn thì có vẻ không công bằng, nhưng thực tế thì lại công bằng nhất, nhưng rất nhiều khi, đây cũng là một thực tế trong thế giới người trưởng thành. Một người có thể trở thành đại nhân vật đỉnh thiên lập địa hay không chỉ dựa vào vũ lực và kiến thức uyên bác của cá nhân thôi còn chưa đủ. Còn có quan hệ rất lớn với mị lực cá nhân, với việc hắn có thể thu hút được đồng bọn kề vai chiến đấu như thế nào.”
Lâm Bắc Thần đột nhiên tỉnh ngộ, khen ngợi nói: "Không sai, chính là như vậy."
Đạo lý này đã từng được vạch ra rõ hết lần này đến lần khác trong vô số câu chuyện lịch sử và vô số bộ phim truyền hình trên trái đất ở kiếp trước.
Giải thích ngắn gọn, chính là— Một cái hàng rào ba cái cọc.
Một anh hùng và ba người giúp đỡ.
Dạ Vị Ương đang vô cùng hứng thú nói chuyện, nhưng Lâm Bắc Thần lại có chút không thể chịu đựng được nữa, vội vàng nói: "Dạ tế tư, ta có chuyện phải đi gặp chủ nhiệm Sở, xin cáo từ trước, hôm khác lại đến thỉnh giáo.”
Nói xong liền vội vàng rời đi.
Dạ Vị Ương đứng trên quảng trường của thần điện, nhìn bóng dáng của Lâm Bân Thuần đi xa.
Một vài thiếu nữ tế tư trẻ trung hoạt bác đã nhanh chóng tụ tập xung quanh.
"Dạ tỷ tỷ, thế nào rồi, thế nào rồi?"
"Đúng vậy, Lâm Bắc Thần thực sự rất đẹp trai."
"Dạ tỷ tỷ phải cố lên."
Tiếng đùa giỡn hi hi ha ha vang lên, các thiếu nữ tế tư đều có thiện ý trêu chọc Dạ Vị Ương.
Dạ Vị Ương tràn đầy tự tin, rất vui vẻ nói: "Tuyệt đối không thành vấn đề gì, hi hi, vừa rồi bình luận rất nhiều về trận thi đấu chính thức của Thiên Kiêu Tranh Bá, nhưng mà những gì mà chủ tế ngày thường hay nói, nhất định có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho Lâm Bắc Thần.”
......
......
Cửa hàng binh khí Đầu Sắt.
"Cuối cùng cũng tạo ra một thành phẩm..."
Dương Trầm Chu nhìn cánh tay màu vàng nhạt trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Phan Nguy Mẫn, người ở một bên chuyển vận Huyền khí, thúc giục Phong Tương trận pháp cũng nghiêng người qua.
"Đã thành công rồi sao?"
Ông ta nín thở hỏi.
Sở Ngân đã không thể chờ đợi được nói: "Có thành công hay không, thử xem không phải sẽ biết được sao?”
Cánh tay màu vàng nhạt trước mặt, trông giống như một cánh tay cơ giới được hàn nối bằng vàng thoi. Nó không có cơ, không có mạch máu, xương cốt bằng kim loại khác nhau, thông qua các thuật nối tiếp cơ quan như khảm, khâu, xoay, vặn, kẹp...cùng với thuật luyện kim tổ hợp thành khớp xương.
Trong đó khuỷu tay, cổ tay, lòng bàn tay và năm ngón tay là tinh vi nhất...
Bởi vì thời gian gấp rút, Dương Trầm Chu vẫn chưa có thời gian để tiến hành trau chuốt cho cánh tay bằng kim loại để nó trở nên đẹp đẽ và chi tiết giống như cánh tay bằng xương bằng thịt.
Dưới sự thúc giục của Sở Ngân, hắn không thể không gắn cánh tay kim loại này lên trên tay phải.
Sáu chiếc khóa ngược bằng kim loại, hằn lên cơ vai, dưới vai, sau gáy của Sở Ngân.
Ngoài ra còn có sáu đường trực tiếp đâm vào chỗ cánh tay bị cắt cụt của ông ta và tiếp nối với sáu kinh mạch chính.
Sở Ngân chịu đựng cơn đau đớn dữ dội.
Sau khi gắn xong cánh tay bằng kim loại, ông ta ôm hi vọng, cẩn thận dè dặt thúc động Huyền khí trong cơ thể và truyền nó vào trong cánh tay của mình.
Ong ong ong!
Chấn động nhẹ.
Lập tức một tầng ánh sáng màu vàng lất phất lan tràn trên cánh tay kim loại. Ông ta thử khống chế Huyền khí, thuận theo tâm trí của mình mà đi.
Răng rắc răng rắc!
Âm thanh hoạt động của các khớp kim loại vang lên.
Khuỷu tay, cổ tay và năm ngón tay ...
Đều đang dần dần chuyển động với độ cong và quỹ đạo hoạt động của người bình thường.
Lúc mới đầu còn hơi trì trệ.
Sau đó, càng ngày càng trở nên linh hoạt hơn.
Sở Ngân nhìn năm ngón tay kim loại của mình, tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái, mở ra, đóng lại, uốn éo, nắm chặt tay, đối ngón tay...
Ông ta kích động đến mức toàn thân run rẩy. "Thành công rồi."
Phan Nguy Mẫn phấn khích reo hò.
Dương Trầm Chu trong lòng kích động đến cực điểm, một cánh tay luyện kim như vậy, sinh ra từ trong tay hắn, đủ để khiến hắn nổi danh trong đế quốc.
"Đừng gấp, đừng gấp..."
Dương Trầm Chu cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Đây chỉ là thành phẩm sơ bộ. Trên bốn trang đồ phổ có nói, Thiên Mã Lưu Tinh Tí thật sự có thể giống như một cánh tay bình thường của con người, không chỉ có xương cốt, mà còn có cả cơ bắp, da thịt, khớp và khi cử động ngón tay không có chút tiếng động, thi triển chiến kỹ không khác gì cánh tay của người bình thường...”
Phan Nguy Mẫn nói: "Lão Sở, thử xem uy lực của cánh tay này đi."
Sở Ngân cử động cánh tay kim loại, quét qua tứ phía, trong lòng khẽ động, bật cười nói: "Lão Phan, tiếp một quyền của ta.”