Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 466 - Chương 466: Tất Cả Đều Chết

Chương 466: Tất cả đều chết

Lại thêm một nén nhang.

Đại sảnh của phòng hành chính Vân Mộng thành.

“Cái gì?”

Đàm Cổ Kim lập tức kinh ngạc, nhảy dựng lên nói: “Ngươi nói cái gì? Miêu Nhược Phi, Viên Tương, Lý Kỳ Phong đều đã chết?”

“Vâng, đại nhân, ba người Miêu nghệ nhân mang theo hơn ba mươi cao thủ cảnh giới võ sư tìm thấy dấu vết của Lâm Bắc Thần trong một nhà kho bỏ hoang ở phía bắc thành, nóng lòng muốn bắt hắn không chờ tiếp viện đến đã ra tay trước, kết quả toàn bộ đều bị tiêu diệt, chết hết.” Ngô Thượng Ngôn trán đổ mồ hôi lạnh, cố áp chế khiếp sợ trong lòng nói.

“Không thể, không đúng... Lâm Bắc Thần không thể mạnh như vậy được.” Đàm Cổ Kim da đầu run lên.

Hắn cố gắng hết sức để kiềm chế sự ngạc nhiên của mình, nói: “Ba người Miêu Nhược Phi đều là cường giả cấp đại võ sư, nghệ nhân huy chương đồng của Tỉnh chủ phủ, nắm giữ Đãng Ma kiếm thức, nhất là khắc chế được thiên ngoại tà ma, cho dù Lâm Bắc Thần có trực tiếp bị nhập ma cũng không thể giết được hết bọn họ, huống hồ còn có ba mươi tên thuộc hạ... Một người sống cũng không còn sao?”

Ngô Thượng Ngôn không dám ngẩng đầu, cười khổ nói: “Ba mươi vị cao thủ đều chết hết, không còn một người sống... Nhưng mà...”

“Nhưng cái gì?” Đàm Cổ Kim lớn tiếng nói.

Ngô Thượng Ngôn vội vàng nói: “Vương Trung, người đưa đám người Miêu Nhược Phi đến nhà kho đó, chỉ còn nửa cái mạng, hình như bị doạ cho choáng váng, điên điên khùng khùng nói chuyện cũng không rõ ràng.”

“Vương Trung?” Đàm Cổ Kim do dự một chút, nói: “Là tên phế vật giống như lão nô bộc?”

“Chính là hắn.” Ngô Thượng Ngôn nói: “Chỉ là thuộc hạ đã nhiều lần tra khảo hắn, có thể khẳng định hắn không che dấu thực lực, căn bản là một tên phế nhân, hơn nữa người này nổi danh khắp Vân Mộng thành là một tên vô dụng, không có vấn đề gì.”

“Hắn nói như thế nào?” Đàm Cổ Kim nói.

Ngô Thượng Ngôn nói: “Vương Trung bị kích thích quá mức, không ngừng nói ‘quỷ quỷ quỷ’. Ta đã nhờ người khác sử dụng một số thủ đoạn hỏi ra được vài thứ không nhiều lắm, chỉ nói là có ác quỷ trong nhà kho, giết chết hết đám người Miêu Nhược Phi.”

Đàm Cổ Kim chậm rãi ngồi trở lại trên ghế, hắn có chút đau đầu. “Các nhóm khác, có tin tức gì không?” Đàm Cổ Kim lại hỏi.

Ngô Thượng Ngôn nói: “Không có, Lâm Bắc Thần này giống như cái rắm, tiêu tán ở Vân Mộng thành, không có dấu vết.”

Đàm Cổ Kim vung tay nói: “Ngươi dẫn người tiếp tục điều tra, đào ba tất đất cũng phải tìm được người cho ta.”

“Vâng.” Ngô Thượng Ngôn xoay người rời đi.

“Báo cáo, Bạch Hải Cầm đại sư cầu kiến.” Cận vệ bước nhanh tới báo.

“Ồ? Mau mời vào.” Đàm Cổ Kim mắt sáng lên.

Bạch Hải Cầm nhanh chóng vào trong đại sảnh, chắp tay hành lễ với Đàm Cổ Kim.

Đàm Cổ Kim: “Thế nào rồi?” Trong giọng nói mang theo vẻ chờ mong.

Bạch Hải Cầm khẽ lắc đầu nói: “Việc này đại nhân nhà ta sẽ không nhúng tay vào nữa.”

Ánh sáng mong đợi trong mắt Đàm Cổ Kim dần dập tắt.

Bạch Hải Cầm khẽ cắn môi, trong lòng quyết tâm, nói: “Nhưng mà ta còn có một cách khác, có lẽ sẽ hiệu quả, khiến Lâm Bắc Thần phải chủ động hiến thân, chỉ là không biết đại nhân ngài có dám dùng cách này không.”

“Ồ?” Đàm Cổ Kim hơi nheo mắt nói: “Bạch đại sư có cao kiến gì? Ta muốn nghe.”

Bạch Hải Cầm nói: “Đầu tiên, hãy tăng phần thưởng lên, dưới cái gọi là phần thưởng lớn nhất định có người dũng cảm, nhưng nhìn tình hình hiện tại, chỉ có những người dũng cảm thì không đủ, cần tất cả mọi người tham gia, phải làm cả Vân Mộng thành điên cuồng giúp chúng ta tìm Lâm Bắc Thần, lúc đó mới làm cho Lâm Bắc Thần không có chỗ trốn nữa, việc tìm hắn cũng sẽ trong thời gian ngắn.”

Đàm Cổ Kim nói: “Ừm... Có lý.” Hắn ngồi ở trên ghế, thoáng suy nghĩ nói: “Bạch đại sư nói đúng, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không thành vấn đề, Bạch đại sư ngươi cảm thấy nên tăng bao nhiêu mới được?”

Bạch Hải Cầm nói rất chắc chắn: “Những người cung cấp manh mối hữu ích, thưởng mười ngàn tiền vàng, người hỗ trợ bắt thưởng năm mươi ngàn tiền vàng, người bắt được Lâm Bắc Thần thưởng một trăm ngàn tiền vàng

Đàm Cổ Kim thoáng suy nghĩ, sau đó gật đầu.

Ông ta khen ngợi: “Không tồi, lời nói của Bạch đại sư làm bổn quan hiểu ra, ha ha, tiền thưởng như vậy đủ làm cho rất nhiều người phát cuồng, ngay cả những người chẳng có thực lực gì cũng sẽ bị tiền làm mờ mắt mà đi tìm Lâm Bắc Thần, chỉ cần cung cấp manh mối, không cần đi bán mạng là có thể được thưởng số tiền vàng lớn mà có xài mấy đời cũng không hết, cho dù một bà lão tám mươi tuổi cũng sẽ động tâm.”

Bạch Hải Cầm nói: “Vậy đại nhân đồng ý chứ?”

Đàm Cổ Kim cười nói: “Sao bổn quan lại không đồng ý được chứ? Ha ha, hơn nữa, bổn quan còn muốn ngàn vàng mua xương ngựa, khiến cho tất cả mọi người trong thành biết, đội điều tra nói lời giữ lời, chỉ cần cung cấp manh mối nhất định sẽ được tiền vàng.”

Bạch Hải Cầm nói: “Đại nhân cao kiến.” Ông ta trước đó còn lo lắng Đàm Cổ Kim sẽ keo kiệt vụ tiền bạc, nhưng hiện tại xem ra, hậu duệ của quý tộc nghèo túng từ tiền triều này thật sự rất tàn nhẫn, chịu chi và quyết đoán.

“Điều thứ hai, đại nhân có thể không biết rõ về Lâm Bắc Thần, cảm thấy người này chỉ là một tên lạnh tình bạc nghĩa, nhưng theo ta, kẻ này cùng với đánh giá của thế nhân là hoàn toàn tương quang, rất tình cảm cũng tự bênh vực mình rất nhiều, chúng ta có thể dựa vào cái này để hành sự.” Bạch Hải Cầm tiếp tục nói.

Bình Luận (0)
Comment